Thập Niên 70: Kế Hoạch Nuôi Dạy Con Cái

Chương 57

Lần đầu tiên Tô Anh đến thế giới này là được kích hoạt một cách tình cờ.

Hôm đó, các thành viên trong tiểu đội đều ra ngoài săn bắn, chỗ ở tạm thời của bọn họ bị quái vật đột biến công kích, Tô Anh giết một hai con thì không sao, nhưng lại có một đám quái vật đột biến, cô không nghĩ ngợi gì liền bỏ chạy.

Ngay lúc cô sắp bị một con quái vật đột biến hàng đầu ở phía sau cắn, dị năng tiềm ẩn đã thức tỉnh, kích hoạt dị năng không gian, trực tiếp ném cô vào vùng nước của một thế giới kỳ lạ.

Nhưng vào lúc này, Tô Anh không biết bơi, bởi vì trong biển hay trong hồ ở thế giới khác đều có đủ loại quái vật đột biến, căn bản không có điều kiện học.

Thế là cô chết đuối.

May mắn là Tô Anh đã được Hàn Cảnh Viễn cứu.

Hàn Cảnh Viễn vớt cô ra khỏi hồ, sau khi sơ cứu, hai người ở hai thế giới khác nhau nói những chuyện không liên quan với nhau.

“Cô gái, nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về.”

Tô Anh sững sờ quay đầu lại: “Cảm ơn anh đã cứu tôi, anh tên gì, đến từ căn cứ nào, chờ tôi tìm được đồng đội tôi sẽ báo đáp anh.”

Hàn Cảnh Viễn có chút nghi hoặc, trong lòng rất cảnh giác: “Cô không phải người địa phương, quê quán ở nơi nào, có giấy giới thiệu của đơn vị không, cô ở khách sạn nào?”

Tô Anh cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn, ở đây có hồ, có rừng, không thể không có quái vật đột biến phá hoại, nhưng người đàn ông này căn bản không chuẩn bị cho bất kỳ nguy cơ nào, lại còn một mình hành động.

Cô có chút hoài nghi thời khắc sống chết vừa rồi, dị năng mở ra thời không thông đạo, đi tới một không gian khác, tìm được đường sống trong chỗ chết.

Bản năng sinh tồn khiến Tô Anh hiểu cô phải che giấu thân phận của mình ở thời không xa lạ này, vì vậy cô không chút ngần ngại xóa bỏ ký ức ngắn ngủi của vị ân nhân này.

Sau đó, cô đi vào thành phố, có được một số hiểu biết về thế giới này bằng cách quan sát cuộc trò chuyện của những người dân ở đây. Khi đi ngang qua một nhà sách, cô đi vào đọc lịch sử của thế giới này, phát hiện ra rằng lịch sử của thế giới này và thế giới của cô là như nhau.

Chỉ mới tám mươi năm trước, thế giới của cô bắt đầu chuyển sang một hướng tồn tại khác, mọi thứ bắt đầu biến dị, sự phát triển của tám mươi năm này khiến hai bên trở thành một thế giới song song hoàn toàn khác biệt.

Khi đó, Tô Anh đổi những phụ kiện làm bằng bạc nhỏ trên người để lấy hai cân gạo, hai cân bột mì và một rổ rau xanh. Tô Anh cho rằng đó là một món hời.

Thức ăn ở thế giới này rất ngon, những thứ này đủ để thuê một tiểu đội trong một tuần ở thế giới khác.

Tô anh đã mang những vật liệu này trở lại một thế giới khác, các thành viên trong đội của cô tìm cô sắp phát điên rồi.

Cô có thể trở về a toàn, mang theo vật liệu từ thế giới song song, mọi người đều rất vui mừng.

Tô Anh đã mang về một lượng nhỏ vật liệu ở thế giới khác, nhưng tiểu đội của Tô Anh chắc chắn không thể mua được những thứ này.

Mãi cho đến khi tô anh mang đồ về, các thành viên trong tiểu đội mới biết đồ dùng sinh hoạt khan hiếm và nước được bán từ căn cứ Vân Thành thật sự được mang về từ thế giới song song.

Khó trách địa vị của căn cứ Vân Thành không thể lay chuyển, bọn họ nắm giữ thông đạo thời không, có thể không ngừng thu mua vật liệu từ thế giới khác, khống chế thức ăn và nước uống khan hiếm nhất ở thế giới khác, cho nên bọn họ có tư cách lên tiếng.

Buổi tối làm món cơm hầm thịt xông khói với quái vật biến dị, mọi người vừa ăn vừa tán gẫu.

“Căn cứ Vân Thành phát triển lớn như vậy, tiểu đội giỏi nhất của họ có thể nhận được hai mươi cân gạo mỗi tháng và các loại rau xanh quý giá, anh nghĩ ở căn cứ Vân Thành có bao nhiêu người có thể mở cửa?”

“Không biết, chúng ta đừng hỏi, gần đầy mì và gạo trên thị trường rất ít, rau thịt thậm chí cũng không có, tôi nghi ngờ số lượng người có thể mở cửa ở căn cứ Vân Thành đang giảm xuống hoặc là đã xảy ra vấn đề gì đó. Phải giữ bí mật về dị năng không gian của A Anh, đừng để bất kỳ ai biết.”

Sau khi đội trưởng phân tích xong, mọi người rùng mình.

Căn cứ Vân Thành độc lập với căn cứ bên ngoài, đã được thành lập gần tám mươi năm, để phát triển, các phương pháp được sử dụng khiến những người vẫn còn có lợi nhuận như Tô Anh kinh tởm.

Nếu để những người ở căn cứ Vân Thành biết Tô Anh có dị năng không gian, thì sẽ rất phiền phức, họ sẽ dùng mọi cách để chiêu mộ.

Đây không phải kết quả mà mọi người mong đợi, vì vậy mỗi lần Tô Anh đi tới đi lui, cô chỉ đổi một lượng nhỏ vật liệu cho tiểu đội của mình sử dụng.

Trên đời này không có bức tường nào là không thể xuyên thủng, cuối cùng căn cứ Vân Thành cũng chú ý tới manh mối của bí mật này.

Nhóm người Tô Anh nghĩ rằng Vân Thành có khả năng mở không gian tương tự, căn cứ Vân Thành nghĩ tiểu đội của Tô Anh đã phát hiện ra một cánh cửa khác có thể kết nối hai thế giới.

Trời xui đất khiến.

Sở trưởng Hách thấy Tô Anh ngẩn người hồi lâu, lo lắng đến chết đi được: “Một tấm ảnh chụp cũng không chứng minh được gì, cô trở về nói chuyện thẳng thắn với Tiểu Hàn đi, có lẽ cậu ấy cho rằng tình tiết nhỏ này không cần phải nói ra, ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng của hai người.”

Khi sở trưởng Hách khuyên câu này, chính mình cũng không tin.

Lúc nãy Hàn Cảnh Viễn nhìn thấy cô gái trong ảnh, hô hấp nhân tạo tuy không cứu được người nhưng về sau cũng đủ khiến người ta quan tâm đúng không?

Hơn nữa cách đây không lâu, anh tìm thấy một bức ảnh của một cô gái trên người em trai Văn Diễn, Hàn Cảnh Viễn này là một tên khốn, lại thật sự giả vờ không quen biết cô.

Đây là sự che giấu có chủ ý.

Hai vợ chồng không có gì mà thể nói, lừa gạt chắc chắn cũng có lý do.

“Tiểu Tô, Tiểu Tô, nói gì đi!”

Tô Anh sực tỉnh, nơi xảy ra bức ảnh này là ngoại ô Kinh Thị, cho dù lúc đó có người ngẫu nhiên dùng máy ảnh ghi lại, sao có thể xuất hiện ở đồn cảnh sát Nam Đảo?

Cô khó khăn hỏi: “Sở trưởng, bức ảnh này từ đâu ra vậy?”

Nguồn gốc của bức ảnh này, sở trưởng Hách đã điều tra rồi, chủ nhân của chiếc máy ảnh đang sưu tầm phong cảnh ở ngoại ô, tình cờ chụp được bức ảnh này, sau đó vì chuyện gia đình mà nhà bị lục tung, nộp máy ảnh cho ủy ban. Mới đây, người của ủy ban tìm thấy trong kho hàng, thấy chiếc máy ảnh rách nát sắp thành phế liệu này ở trong góc nên mang về nhà tặng người thân.

Người thân lại mang về Nam Đảo, không biết còn dùng được không nên đem ra tiệm ảnh sửa.

Chủ tiệm ảnh hỏi có rửa phim trong đó ra không, rửa ảnh thì tốn tiền, lại không phải người nhà chụp nên người đó đã nói không.

Chủ tiệm ảnh không nỡ vứt bỏ cuộn phim nên đã tự rửa ảnh, đặt những bức ảnh không có người nhận này dưới tấm kính của quầy, đội trưởng Triệu tình cờ nhìn thấy đã mang về ngay, đồng thời dặn dò chủ tiệm ảnh không được nói với ai.

Tô Anh cảm thấy thật quá trùng hợp khi bức ảnh này xuất hiện vào thời điểm này.

Trong ảnh, cô chỉ mới 18 tuổi, lần đầu tiên đến thế giới này, với khuôn mặt nguyên bản, cô tràn đầy tò mò về thế giới này, thậm chí còn xóa đi ký ức về cảnh Hàn Cảnh Viễn hô hấp nhân tạo cho cô ở bên hồ.

Cô hỏi: “Sở trưởng Hách, có phải chỉ có chúng ta biết bức ảnh này không?

Sở trưởng Hách nói: “Tôi và anh Triệu của cô đã dặn dò mọi người về nhà không được kể với vợ mình, nhất định phải giữ bí mật. Về phía Hàn Cảnh Viễn, cô định hỏi cậu ấy như thế nào?”

Tô Anh nghĩ cái này nên hỏi như thế nào, Hàn Cảnh Viễn căn bản không nhớ rõ.

Tô Anh nói: “Dựa theo tuổi của Hàn Cảnh Viễn thì chuyện này đã xảy ra vài năm trước và nó thuộc về quyền riêng tư của anh ấy trước khi kết hôn. Hơn nữa trước đấy, Hàn Cảnh Viễn còn từng bị thương ở đầu lúc làm nhiệm vụ nên có lẽ đã quên chuyện này. Tôi hy vọng sở trường giúp ta giữ bí mật, tôi sẽ tự xử lý, anh thấy có được không?”

Ban đầu sợ Tô Anh ghen sẽ làm loạn với Hàn Cảnh Viễn. Nhưng bây giờ thấy cô làm việc lý trí như thế, sử trưởng Hách thấy rất vui: “Cô có thể nghĩ như vậy thì tốt rồi, có thể cầm ảnh về đi.”

Tô Anh mang về, sợ bọn nhỏ phát hiện nên cho vào ngăn kéo rồi khóa lại.

Bên kia, trước mặt Hàn Cảnh Nguyên cũng có một tấm ảnh.

Trong ảnh là Hàn Cảnh Viễn đang hôn mê, như bị giam cầm trong nhiều ngày. Hai gò má của anh gầy đến mức hóp lại, bị một cô gái trẻ cõng trên lưng.

Cho dù lúc ấy Hàn Cảnh Viễn đã gầy đến mức không nhận ra nhưng dù sao vẫn nặng hơn 50 cân, vậy mà cô gái này cõng anh không tốn nhiều sức lắm mà ngược lại còn có chút thoải mái. Cô gái như thể cảm nhận được máy ảnh nên hơi nghiêng đầu nhìn qua, vì vậy trong ảnh là khuôn mặt nhìn nghiêng của cô ấy.

Trên ảnh chụp là Hàn Cảnh Viễn được cõng lúc hôn mê, và bức ảnh duy nhất được tìm thấy trên thi thể của Văn Diễn là cùng một cô gái.

Trong đầu Hàn Cảnh Viễn đột nhiên xuất hiện hình ảnh lúc làm nhiệm vụ ba năm trước. Chỗ anh được tìm thấy cách nơi anh bị giam giữ khoảng một cây số. Hàn Cảnh Viễn không nhớ mình đã thoát ra như thế nào, ngay cả khuôn mặt của cô gái bị nhốt cùng trong mật thất, anh cũng không nhớ rõ.

Vậy thì, cô gái bị nhốt cùng anh có phải người cõng anh ra ngoài không?

Chuyện này quá vô lý. Nếu giả thiết trên là đúng thì thi thể phát hiện trong phòng giam được người nhà xác nhận dựa vào vết bớt và các đặc điểm cơ thể, mới được nhận về để an táng.

Sắc mặt chính ủy Hứa đột nhiên nghiêm túc nói: “Những nhân chứng viết thư cung cấp manh mối cho chúng ta cũng chỉ gặp mặt nói chuyện với cậu thôi. Phía chúng ta đã thử liên lạc với cô ấy nhưng đều bị từ chối, cô gái đó nhất quyết không chịu hợp tác. Cậu nghĩ sao về việc này? Nếu cậu đến gặp cô gái đó, cậu sẽ giải thích với vợ mình như thế nào?”

Hàn Cảnh Viễn đã hoàn toàn ngây người. Khi nhìn thấy bức ảnh trên người Văn Diễn, anh đã cảm thấy cô gái này vô cùng quen mắt.

Hóa ra không chỉ có một bức ảnh. Anh đã từng xuất hiện chung một khung hình với cô gái này. Nhưng là ai? Tại sao người này luôn âm thầm quan sát rồi chụp những bức ảnh này, mục đích của họ là gì?

Họ cũng chọn ảnh vô cùng tỉ mỉ, cẩn thận, chắc chắn đang lên kế hoạch nào đó. 

Hàn Cảnh Viễn hỏi: “Chính ủy, nhất định phải giữ bí mật về bức ảnh này với vợ của tôi sao?”

Chính ủy Hứa nói: “Mặc dù bây giờ vợ cậu đã là cảnh sát nhưng đây là chuyện xảy ra ba năm trước, không liên quan đến cô ấy, vì vậy vẫn yêu cầu bảo mật.”

Hàn Cảnh Viễn nói: “Đây chỉ là một bức ảnh bình thường, vợ tôi và cô gái này còn chưa gặp nhau, cũng không biết nhau. Chuyện làm người khác bị thương vẫn do vợ tôi phụ trách.”

Hứa Càng Chu: “Chỉ có thể giải thích là vụ án cố ý gây thương tích ở đồn cảnh sát phía tây thành phố và nhiệm vụ của cậu vào ba năm trước cùng xuất hiện ảnh chụp của một người, chứ không thể nói với vợ cậu rằng nó có liên quan với nhiệm vụ ba năm trước. Nhưng cậu nên lý trí một chút, đừng kéo vợ mình vào có phải tốt hơn không?”

Lúc làm nhiệm vụ vào ba năm trước, Hàn Cảnh Viễn đã quên mất thông tin quan trọng, thậm chí còn không nhớ nổi khuôn mặt của con tin. Đây luôn là chiếc vảy ngược trong lòng anh.

Vì vậy, mỗi lần nghĩ lại, vết thương trong lòng anh đều như bị cắt ra. 

Nếu không điều tra rõ ràng, anh sẽ không thể nào đối diện được với người nhà nạn nhân, miệng vết thương kia cũng không bao giờ có thể khép lại.

Hàn Cảnh Viễn nói: “Đồn cảnh sát phía tây nói vợ tôi là ‘linh vật’. Trong vụ án Thôi Hưng Đông lần trước, chính ủy còn nhờ vợ tôi làm mồi nhử. Tại sao vụ án lần này lại không cho cô ấy tham gia?”

Hứa Càng Chu bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng từng nghĩ sẽ để vợ cậu tham gia như, phó doanh trưởng Quan lại phản đối. Cậu cảm thấy ông ấy sẽ đồng ý để vợ cậu tham gia sao?”

“Ở đây ông ta làm gì có quyền?” Hàn Cảnh Viễn đột nhiên cao giọng.

Hứa Càng Chu ra hiệu cho anh bình tĩnh: “Năm đó, ôn ta ở trong đội cứu viện, hai chiến hữu thân cận nhất của ông ta đều chết khi làm nhiệm vụ. Vì vậy, cậu nói xem ông ấy có tư cách lên tiếng không?”

Trên thực tế, Quan Minh đã nộp đơn với lãnh đạo để phụ trách nhiệm vụ này, hơn nữa còn kiên quyết phản đối sự tham gia của Hàn Cảnh Viễn.

Hứa Càng Chu nói: “Quan Minh đã làm báo cáo, xin nhận nhiệm vụ này. Nhưng người cung cấp bức ảnh là manh mối nói chỉ chịu gặp mặt nếu là người trong ảnh. Trong khi không tìm được cô gái đã cõng cậu nên người còn lại chỉ có thể là cậu.”

“Giờ cậu chủ động làm đơn hay giao vụ án này cho Quan Minh phụ trách?”

Hàn Cảnh Viễn nói: “Quan Minh đừng hòng tranh nhiệm vụ này với tôi. Tôi sẽ tự viết báo cáo nhận nhiệm vụ này rồi đích thân đi.”

Nhiệm vụ này, Quan Minh và Hàn Cảnh Viễn có nhiều điểm mâu thuẫn.

“Tôi có ý này. Lần trước anh ta phá hỏng chuyện khiến nhiều đồng nghiệp của chúng ta chết như vậy, dựa vào đâu mà để anh ta nhận?”

Hứa Càng Chu chỉ có thể an ủi: “Người cung cấp bức ảnh này chỉ bằng lòng gặp người trong ảnh. Cậu có bản lĩnh thì tìm ra người phụ nữ trong anh đi, tôi sẽ để cậu đi. Liệu cậu có làm được không?”

Quan Minh tức giận nói: “Cho tôi chút thời gian, tôi nhất định sẽ tìm được cô ấy.”

Hứa Càng Chu mắng: “Cả nước lớn như vậy, tìm thế nào được. Hơn nữa còn có nhiều người giống người, cậu đừng nói nữa.”

Quan Minh càng nghĩ càng không phục. Anh ta quyết không để một mình Hàn Cảnh Viễn làm nhiệm vụ này.

“Vậy tôi xin nhận nhiệm vụ này với Hàn Cảnh Viễn. Chúng tôi sẽ cùng nhau chấp hành nhiệm vụ này. Dù sao Hàn Cảnh Viễn cũng cần có người phối hợp.”

Hứa Càng Chu không thể để hai đồng chí không hợp nhau cùng chấp hành nhiệm vụ. Ông ta nói: “Vớ vẩn, không được! Mấy người là cảnh sát, phải tuân theo mệnh lệnh của cấp trên.”

Quan Minh nói: “Lãnh đạo bất công, tại sao lại không đồng ý? Là do tôi không có năng lực hay không đủ tư cách?”

Hứa Càng Chu trả lời: “Cậu không giữ được bí mật. Hàn Cảnh Viễn bị thương dẫn tới làm suy giảm nhận thức. Cậu thì không nghĩ gì mà nói chuyện này cho vợ mình. Lúc ấy trong đầu cậu nghĩ cái gì vậy?”

Quan Minh bị mắng thì lẩm bẩm nói: “Đây đâu phải là bí mật, rất nhiều người đều biết chuyện này mà. Tôi sẽ không nói cho ai biết. Nếu vợ tôi muốn biết, chắc chắn vẫn sẽ tìm ra.”

Hứa Càng Chu cười lạnh nói: “Đây không phải cái cớ, hôm nay là chuyện Hàn Cảnh Viễn mất trí nhớ, mai là chuyện liên quan để bí mật quốc gia. Nếu vợ cậu lại hỏi, là người biết suy nghĩ một chút thì sẽ không tiết lộ, tránh để ảnh hưởng đến các đồng nghiệp. Chắc cậu chưa quên cái chết của anh trai Hàn Cảnh Viễn và anh trai của Tô Tòng Nam đâu nhỉ?"

Quan Minh toát mồ hôi lạnh, vô cùng sợ hãi. Anh ta suy nghĩ một chút sau đó đứng dậy nghiêm túc nói với Hứa Càng Chu: "Chính ủy, tôi biết sai rồi, tôi sẽ tự kiểm điểm. Nhưng tôi nhất định phải tham gia nhiệm vụ này."

...

Tô Anh ngồi trong văn phòng suy nghĩ một lúc lâu.

Sau khi Văn Diễn xuyên tới thì không biết nhiều về thế giới này, ít nhất là về các nhà lãnh đạo.

Có lẽ anh ta đã mất liên lạc với người ở thế giới bên kia quá lâu và không thể chờ đợi thêm nên mới cung cấp ảnh chụp để người trong ảnh chủ động xuất hiện.

Nhưng có lẽ anh ta không nghĩ tới chính là, người phụ nữ xuất hiện trên ảnh chụp không có liên hệ nào với Tô Anh. Bởi vì sau khi đến đây, cô đã thay đổi thân phận.

Nếu chỉ có Văn Diễn và Tô Anh đấu đá với nhau, cô chỉ cần ở trong bóng tối và có thể tùy tiện ra tay.

Nhưng người trong bức ảnh còn có Hàn Cảnh Viễn, tình thế vô cùng phức tạp.

Hơn nữa, Tô Anh cũng không phải mới nhìn thấy Hàn Cảnh Viễn một lần.

Lần đầu tiên đến đây, cô đã vô cùng hoảng sợ, lập tức xóa bỏ ký ức của anh về mình.

Lần thứ hai là ba năm trước, trong một lần làm nhiệm vụ, cô vô tình đụng phải Hàn Cảnh Viễn đang gặp nguy hiểm.

Cô không nhịn được cứu anh, sau đó cũng xóa ký ức của anh về chuyện này.

Sau khi Xuyên đến đây, nghe thấy chú hai của Hàn Kinh Thần và Hàn Hâm Tinh tên là Hàn Cảnh Viễn, phản ứng đầu tiên của Tô Anh là muốn tránh xa khỏi rắc rối.

Cô đã mất sáu người thân trong gia đình nên chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường ở thế giới này, không bị rơi vào trói buộc tình nhân cũng không có ý gì đối với Hàn Cảnh Viễn.

Nhưng sau lần gặp anh trên xe buýt, Hàn Cảnh Viễn giúp cô trả ba đồng tiền xe, trong đầu cô lập tức xuất hiện suy nghĩ, có lẽ đây là số phận.

Ông trời không bao giờ nhắn từ như vậy. Nếu mọi chuyện đã được sắp xếp sẵn thì cô chỉ việc thuận theo tự nhiên.

Nhưng lúc đó cô nghĩ, nếu người mình kết hôn không phải là anh mà là người khác giới trong buổi xem mắt, Hàn Cảnh Viễn cũng không chủ động tiếp cận thì cô cũng không cố chấp tránh xa phiền phức như vậy.

Nhưng cô vẫn cố gắng đến gần hơn, dù sao cô cũng thích anh nhiều như vậy.

Chắc chắn sẽ có nhiều phiền toái tới tìm bọn họ.

Tô Anh không tiện liên hệ trực tiếp với Văn Diễn. Dù sao anh ta vẫn còn là người trong tổ chức kia. Nếu anh ta bị nghi ngờ thì sẽ rút dây động rừng.

Vì vậy, Tô Anh gọi điện về nhà cho Tô Tân Ý, nói: "Tân Ý, ngày mai cô có thể kiếm cớ liên lạc với Văn Diễn rồi nói với anh ta mấy câu được không?"

"Được."

Tô Tân Ý nghe thấy được sự cho sự của Tô Anh, không hiểu hỏi: "Cô do dự cái gì? Không phải hai chúng ta đều thỏa thuận rằng tôi sẽ là người liên lạc giữa cô với Văn Diễn hay sao?"

Tô Anh ái ngại nói: "Nhưng nếu cô thường xuyên liên lạc với Văn Diễn, Cố Thành Phong sẽ hiểu nhầm."

Tô Tân Ý mỉm cười, nói Tô Anh đừng nghĩ quá nhiều: "Có lẽ anh ấy sẽ ghen nhưng anh ấy nhất định sẽ tin tưởng tôi. Chúng tôi nói chuyện đều tuyệt đối tin tưởng lẫn nhau, sẽ không bao giờ để chuyện của Đinh Thư Nhã tiếp tục xảy ra."

"Vậy thì tốt rồi."

Tô Anh cúp điện thoại, sau đó về nhà.

Hàn Cảnh Viễn nói có nét buổi tối anh sẽ không về nên nhắc Tô Anh hãy nghỉ ngơi sớm. Lúc cô về thì mấy đứa trẻ vẫn chưa ngủ mà ở phòng khách chờ cô.

Thầy Tô Anh vừa về, bọn nhóc chạy lại, vây quanh cô hỏi han: "Thím hai, thím và chú hai đột nhiên bị gọi đi khiến chúng con sợ chết khiếp. Thím có sao không?"

Tô Anh cười nói: "Thím không sao, Nhưng ở cơ quan có một vụ án, cấp trên nhờ thím phụ trách nên mấy ngày nữa có lẽ sẽ rất bận."

Cố Tri Nam lo lắng nói: "Chị, vụ án như thế nào, có nguy hiểm không?"

Tô Anh cười đáp: "Đây là vụ án bí mật, chị không thể nói với mấy đứa. Các em ngủ sớm đi, đừng lo lắng gì nhiều, vụ án này không nguy hiểm đâu."

Vì ngày mai mấy đứa nhỏ còn phải đi học nên Tô Anh kêu chúng ngủ sớm. Hàn Cảnh Viễn cũng không hỏi cô về vụ án.

Anh chỉ lo lắng và nói anh phải đi công tác.

"A Anh, có lẽ thời gian hoàn thành nhiệm vụ lần này sẽ rất dài."

Lúc bọn họ lấy nhau, cô cũng chuẩn bị sẵn tâm lý nên hỏi: "Khi nào thì anh đi?"

"Vốn dĩ định đêm nay đi luôn. Nhưng anh nói muốn ở cùng em và mấy đứa một đêm nên cấp trên đồng ý dời đến sáng mai."

Tô Anh nói: "Vậy anh còn đứng đó làm gì sáng mai phải dậy sớm thì nhanh thu dọn hành lý rồi còn đi ngủ nữa."

Tuy nhiên Hàn Cảnh Viễn ngăn cô lại sau đó kéo cô. Tô Anh bị mất đà, ngã vào vòng tay của anh.

Có gật đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hàn Cảnh Viễn thì cảm thấy áy náy.

Cô xóa ký ức của anh về mình hai lần. Vậy mà lần thứ ba hai người gặp nhau, họ lại quyết định sống chung.

Đây là một chấp niệm vô cùng mạnh mẽ, nó khiến anh có cảm giác quen thuộc với cô gái đã thay đổi diện mạo. Tô Anh không thể giải thích rõ ràng.

Cô ôm cổ anh rồi cười hỏi: "Sao vậy, không đỡ đi sao?"

Hàn Cảnh Viễn chua chát, buột miệng nói: "Haizz Anh yêu em rồi, không biết bắt đầu từ khi nào?"

Tô Anh cười, xoa mặt anh nói: "Em biết anh yêu em."

"Hôm nay lão Đinh hỏi anh có tin vào duyên phận hay không? Anh đã trả lời là có. Anh luôn cảm thấy chúng ta đã quên nhau được kiếp trước. Anh không quan tâm diện mạo của em thay đổi như thế nào, nhưng anh cảm thấy mình có thể nhận ra em. Hãy tin anh, cả đời này anh sẽ chỉ yêu mình em."

Tô Anh vô cùng cảm động, Nhưng cô cũng cảm thấy có điểm chẳng lành nên vội vàng cắt ngang.

"Anh nói như thể sẽ không bao giờ về nữa thế. Anh làm vậy khiến em rất khó chịu."

Hàn Cảnh Viễn áy náy nói: "Anh xin lỗi, Anh chỉ muốn nói cho em biết là anh yêu em."

Trái tim Tô Anh mềm nhũn, đáp: "Được rồi, em biết rồi."

Cô đột nhiên nhớ lại một câu trước kia Hàn Kinh Thần từng nói: Nếu mẹ cậu ấy không chết, bố cậu chắc chắn sẽ lo lắng cho cậu và nhất định sẽ nghĩ về gia đình, có lẽ cũng sẽ không chết.

Tô Anh quyết định sẽ viết một lá thư.

Cô nói: "Hàn Cảnh Viễn, em nói cho anh nghe chuyện này. Cho dù sau này chúng ta có rất nhiều lý do để chia tay, hoặc nếu anh chết, em sẽ không bao giờ kết hôn nữa. Thật sự em không tìm được người đàn ông nào tốt hơn anh. Vì vậy, Nếu anh không muốn một mình em phải chăm sóc bốn đứa trẻ thì nhất định phải quay về, được không?"

Hàn Cảnh Viễn không giấu nổi sự vui mừng trong mắt, gật đầu thật mạnh rồi nói: "Được, anh sẽ cố gắng không để một mình em phải nuôi bọn nhỏ."

Trời chưa sáng, Tô Tân Ý đã ôm một con chó hoang đến gõ cửa tìm Văn Diễn, vẻ mặt lo lắng nói: “Đồng chí Văn Diễn, có thể giúp tôi xem con chó này một chút không? Tôi thấy nó vô cùng khổ sở, không ăn được gì.”

Một vài người trong viện bất mãn vì bị đánh thức lúc trời chưa sáng, họ cũng không có lòng thương cảm đối với động vật nên oán giận nói.

“Chỉ là con chó hoang thôi mà. Tại sao phải lãng phí sức để cứu chúng làm gì? Phí cơm!”

“Có lẽ nhờ xem bệnh cho chó chỉ là cái cớ chứ thật ra muốn đến gặp Văn Diễn.”

“Không đến mức đấy chứ. Gia cảnh của cô gái kia rất tốt, còn xinh đẹp nữa, không đến mức không tìm thấy một đối tượng tốt.”

“Các người không hiểu rồi. Cô gái này thích đồng chí Văn Diễn. Anh ấy tuấn tú, trẻ trung như vậy còn gì. Cháu gái ngoại tôi còn thích nữa là... Con bé lúc nào cũng bảo tôi mai mối cho nó.”

Tô Tân Ý mắng mấy người vừa há mồm bàn chuyện vừa xem náo nhiệt: “Tôi thích thì nhờ khám bệnh cho chó đấy, có ăn cơm và tiêu tiền của nhà mấy người đâu mà cứ nói bậy. Tôi thích làm vậy đấy, mấy người có quản được không?”

Gia cảnh nhà Tô Tân Ý khá tốt. Mọi người đang xem náo nhiệt bị nói thì xấu hổ, tự bảo nhau quay về.

Văn Diễn mở cửa thấy thấy bạn tốt của Tô Anh đang bế con chó đến nhờ xem bệnh. Anh ta cũng tốt tính, còn nhiệt tình nên lập tức xoay người cầm áo khoác nói:

“Trong nhà không có thiết bị kiểm tra, cô đi cùng tôi đến trạm chăn nuôi đi.”

“Được. Nãy tôi đạp xe đến đây. Anh ôm chó nhé, tô chở anh. Yên tâm, tôi khỏe lắm, rất nhanh sẽ đến đó thôi.”

Văn Diễn:…

Anh ta thật sự rất cao, chân còn dài, ngồi đằng sau ôm chó thì chân sẽ quệt xuống đất. Mọi người thấy anh ta ngồi đằng sau khổ sở co chân thì lộ ra ánh mắt đồng tình. Tô Tân Ý cũng đạp bàn đạp, vững vàng đèo một người một chó đến trạm chăn nuôi.

Hôm sau, lúc trời còn chưa sáng hẳn, Hàn Cảnh Viễn đã rời đi. Tối hôm qua Tô Anh quá mệt nên ngủ không biết gì. Lúc tỉnh dậy, cô thắc mắc tại sao thể lực của đàn ông lại tốt như vậy.

Trước khi đi Hàn Cảnh Viễn để lại một tờ giấy trên bàn. Anh nói, Tô Anh hãy chờ anh quay về.

Tô Anh không nhịn được cười, cẩn thận kẹp mảnh giấy vào cuốn sổ. Suy nghĩ một chút, cô lấy cuốn nhật ký mà Trần Võ Sinh đưa cho cô ở ngăn kéo dưới cùng ra rồi đặt mảnh giấy vào và gấp lại.

Hàn Kinh Thần dụi mắt rồi ngáp một cái. Lúc cậu chuẩn bị đánh răng để nấu cơm thì phát hiện Tô Anh đã làm xong cơm sáng, có bánh trứng và mì.

Mặc dù ngon nhưng chúng rất đắt.

Hàn Kinh Thần đi xuống bếp, hỏi: “Thím hai, chú con đi khi nào vậy? Có kịp ăn sáng không?”

Tiếc thật đấy, lâu lắm thím hai mới vào bếp mà. Chú hai đúng là không có lộc ăn.

Tô Anh nói: “Tối hôm qua thím ngủ say quá nên không biết gì. Con làm nốt bánh trứng này nhé, thím phải đi rồi.”

Tô Anh cầm mấy cái bánh trứng đã làm xong đi ra ngoài. Lúc cô đi qua nhà của Quan Minh thì nhìn thấy hai vợ chồng đang ngồi ngoài cửa.

Bên cạnh Quan Minh là túi hành lý, có lẽ anh ta cũng phải đi làm nhiệm vụ.

Thịnh Hồng Tuệ khóc lóc, ôm Quan Minh không nỡ buông. Cô ta không muốn để chồng mình đi, miệng không ngừng hỏi:

“Rốt cuộc anh đi làm nhiệm vụ gì, tại sao lại đi gấp như vậy? Anh còn không nói khi nào trở về. Em vừa mới sảy thai, vậy mà anh nhẫn tâm để em ở nhà một mình?”

Quan Minh vô cùng khó xử nhưng nhất quyết không nói ra: “Ngoan nào. Sao em không nghỉ việc ở Liên đoàn Phụ nữ rồi ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”

Tô Anh nổi da gà, rảo bước nhanh hơn, muốn cách vợ chồng họ càng xa càng tốt.

Lúc ra khỏi viện, đúng lúc Tô Anh ăn xong bánh trứng. Xe buýt còn chưa đến, cô đã bị chủ nhiệm Tha đến đồn công an báo án kéo đi.

“Tiểu Tô, cô đến rồi. Thật tốt quá. Tôi muốn báo án.”

Tô Anh quay lại cùng chủ nhiệm Tha lên xe buýt, đi căn cứ.

Trên xe, chủ nhiệm Tha nói với cô, trong căn cứ có người đàn ông khiến vợ mình sảy thai. Gia đình vợ gọi điện đến nhưng người bên nội nói anh ta không cố ý, mọi chuyện xảy ra đều là tai nạn, muốn các đồng chí trong Liên đoàn Phụ nữ đứng ra hòa giải.”

Chủ nhiệm Tha sợ xảy ra đánh nhau đến đến tìm cảnh sát nhờ giúp đỡ. Có cảnh sát ở đó, bọn họ chắc chắn sẽ không dám làm loạn.

Tô Anh vén tay áo lên nói: “Chủ nhiệm Tha, cô tìm nhầm người rồi. Loại đàn ông này, cho dù là cố ý hay vô tình, nếu tôi là người vợ, tôi sẽ cho người đánh chết anh ta mất, không bằng để Tiểu Chu giải quyết.”

“Tiểu Chu không được việc đâu. Anh ta không giải quyết được chuyện này.”

Chủ nhiệm Tha thở dài nói tiếp: “Tôi đã nhiều lần thuyết phục gia đình họ nhưng người phụ nữ không chịu ly hôn, nói nếu họ ly hôn, con của họ sẽ bị coi thường. Cô ấy cũng không cho đơn vị xử phạt chồng mình, nói sẽ ảnh hưởng đến kinh tế của gia đình. Anh ta là người trọng nam khinh nữ, chỉ muốn có con trai. Nếu đứa trẻ sinh ra là con gái, anh ta sẽ nhận con của em mình làm con nuôi.”

“Đi thôi. Chúng ta đến xem, lỡ nhà mẹ đẻ của cô ấy với nhà chồng đánh nhau, coi như đến hòa giải.”

Tô Anh nghĩ, nếu họ đánh nhau chắc chắn sẽ gọi cảnh sát. Dù sao đã đến đây rồi, cô cũng muốn qua xem một chút.

Trong khu cho người trong viện, rất nhiều hàng xóm vây kín cửa. Thịnh Hồng Tuệ vừa mới sảy thai, chỉ nghỉ ngơi vài ngày đã quay về làm việc vị, đang cố gắng thuyết phục người phụ nữ kia.

“Là cô không chăm sóc tốt, khiến mẹ chồng và cháu trai cô bị ngạt khí. Chồng cô vội vàng đẩy cô ra, anh ấy không cố ý, may mà mẹ vợ và cháu trai đã được cứu, nếu không mọi chuyện sẽ như thế nào?”

Người phụ nữ khóc lóc nói: “Mẹ chồng và cháu trai tôi không sao, nhưng đứa con trong bụng tôi thì không còn nữa. Chuyện này thì sao? Gia đình ly tán, nhất định phải ly thân!”

Tô Anh hết nói nổi. Mọi chuyện đã đến mức này mà người phụ nữ chỉ nghĩ đến chuyện ly thân chứ không phải ly hôn.

Cô cũng lười lên tiếng khuyên bảo mà chỉ ước họ đánh nhau, sau đó cô sẽ dẫn hết bọn họ đến đồn cảnh sát rồi giáo huấn một chút.

Thịnh Hồng Tuệ lại khuyên: “Đứa trẻ trong bụng cô cũng là con gái, mất đi cũng không đáng tiếc. Tôi không giống vậy. Mẹ chồng cho tôi uống thuốc một cách tùy tiện mới khiến đứa bé trong bụng biến mất. Mặc dù nó cũng thành hình, nhưng là con gái nên tôi mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Cô gái à, mọi chuyện đã đến nước này rồi thì để nó qua đi. Hãy dùng nội đau này để kéo người đàn ông của mình quay về thay vì khiến anh ta cảm thấy áy náy, rồi vợ chồng cãi vã, tình cảm đi xuống.”

Người phụ nữ dần bị thuyết phục, im lặng lắng nghe.

Tô Anh tức đến mức run rẩy, đây là chuyện quái quỷ gì vậy.

Cô chỉ vào cửa phòng ngủ, hỏi Tha Huệ Quyên: “Chủ nhiệm Tha, Liên đoàn Phụ nữ ở đây là để giúp đỡ phụ nữ và trẻ em. Nếu cô ta không coi các bé gái là con người, chị vẫn để cô ta làm việc trong Liên đoàn Phụ nữ sao?”

Tha Huệ Quyên cũng tức giận đến suýt hộc máu: “Sớm muộn gì tôi cũng phải khai trừ cô ta!”

Cuối cùng, dưới sự hòa giải của Thịnh Hồng Tuệ, hai nhà mẹ đẻ và nhà chồng không tranh cãi nữa mà đi đến hòa giải, ai cũng cảm thấy thỏa mãn.

Người chồng hết áy náy với vợ, nhà chồng không nhắc đến đứa trẻ nữa.

Thịnh Hồng Tuệ vô cùng đắc ý, cảm thấy bản thân đã hoàn thành công việc rất tốt.

Tô Anh cười lạnh, người trong cuộc còn không để bụng, cô là người ngoài thì việc gì phải nổi giận, làm ảnh hưởng đến cơ thể quý giá này.

Trở lại đồn công an, Tiểu Chu đang sốt ruột nhưng lại không nhìn thấy sự tức giận trên người Tô Anh.

“Chị Anh, sao lại đến đến giờ này?”

Tô Anh nói: “Buổi sáng bị chủ nhiệm Tha gọi vào căn cứ xử lý vụ tranh cãi. Tôi sẽ làm đơn xin công tác bên ngoài.”

“Giải quyết thế nào rồi?”

Tô Anh châm biếm nói: “Xong rồi. Sao có thể không tốt được chứ. Một đám súc sinh, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng!”

Tiểu Chu lúc này mới nhìn thấy Tô Anh tức giận nên bị dọa không dám hỏi tình hình cụ thể.

“Sáng nay, chị của chị Anh ở Bắc Kinh gọi điện tới, gọi hai cuộc luôn, có vẻ như có chuyện gấp nhưng chị không ở đây. Lát cô ấy gọi lại sau.”

Là Tô Tân Ý! Cô ấy hành động nhanh thật. Mới sáng sớm mà đã nói chuyện với Văn Diễn xong rồi.

Tô Anh vội gọi lại cho Tô Tân Ý.

Hôm nay vì giúp Tô Anh làm chuyện quan trọng nên Tô Tân Ý xin nghỉ ở nhà. Vì vậy lúc Tô Anh gọi lại, cô ấy nghe máy ngay lập tức.

Tô Tân Ý đang đứng cạnh điện thoại nên vừa nghe thấy tiếng chuông đầu tiên, cô đã nhấc máy.

“Tô Anh, tôi đã nói với Văn Diễn rồi. Nếu cô không tiện trả lời thì đừng nói gì.”

Tô Anh nói: “Được rồi, tôi nghe đây, cô nói đi.”

Mặc dù trong nhà chỉ có một mình Tô Tân Ý nhưng cô ấy vẫn dùng âm thanh nhỏ nhất để nói: “Văn Diễn nói, một người có địa vị trong gia đình ông chủ mới của anh ta bị bệnh nên hơi nóng lòng đi tìm nhà mới, vì vậy mới không nhịn được thả từng bức ảnh như vậy.”

Văn Diễn đã quen gọi người mà anh ta phục vụ là ông chủ. Ông chủ mới, có lẽ đang ám chỉ gia tộc đang được gây dựng và phát triển ở thế giới này.

Còn Tô Tân Ý, cô ấy biết cái gì có thể hỏi, cái gì không nên hỏi. Văn Diễn nói, chỉ cần cô truyền đạt lại toàn bộ lời anh ta nói, Tô Anh chắc chắn có thể hiểu được.

Tô Anh cay mày, bọn họ muốn cô xuất hiện. Muốn đến mức tìm tất cả những người mà cô từng tiếp xúc ở thể giới này để tìm ra cô.

Tô Tân Ý nói tiếp: “Văn Diễn còn nói, gần đây cô nhất định phải đề cao cảnh giác, cố gắng không được chữa bệnh cho ai. Anh ta nói, phần lớn những người mà cô tiếp xúc gần đây đều có âm mưu, muốn cô suy nghĩ lại. Nếu cô gặp phải khổ nhục kế, rồi bị người khác tống tiền thì sẽ buồn bực mà chết. Anh, anh ta còn nói, sợ cô gặp phải chuyện anh nông dân và con rắn.”

Tô Anh sợ hãi, nếu không phải Văn Diễn nhắc nhở, cô chắc chắn sẽ không nghĩ đến tình huống này.

Khổ nhục kế? Chữa bệnh?

Tô Anh suy nghĩ một chút, chắc lẽ Thịnh Hồng Tuệ nhà bên cạnh biết trước thuốc mẹ chồng đun cho mình có vấn đề nên lấy nó là khổ nhục kế?

Hay, cả cô ta và mẹ chồng đều không biết thuốc có vấn đề, đều bị người khác lừa rồi lợi dụng?

Tất cả đều có khả năng xảy ra. Tô Anh không nhịn được rùng mình một cái, cảm thấy đối phương thật điên rồ.

Bình Luận (0)
Comment