Thập Niên 70: Kế Hoạch Nuôi Dạy Con Cái

Chương 66

Con gái của Đoạn Quân tắm ba ngày, con trai hơn năm tuổi đi loanh quanh xung quanh em gái, hai vợ chồng đang thương lượng về danh sách khách khứa.

Tắm ba ngày bình thường là nhà mẹ đẻ và nhà chồng chính thức mời khách tới ăn tiệc đầy tháng.

Năm mà Tô Anh đi phát hiện ra có bầu con trai, năm trước lại mang thai thêm một đứa, bây giờ con trai con gái có đủ cả.

Đoạn Quân chụp ảnh chứng nhận triệt sản gửi cho vợ: "Không dám để em sinh con nữa, hai lần ở bên ngoài phòng sinh canh giữ, thiếu chút nữa dọa chết anh.”

Hàn Tú Quân vừa buồn bực trong lòng vừa cảm thấy có chút ngọt ngào, oán trách nói: “Chuyện lớn như vậy, sao anh lại không thương lượng cùng với em? Mẹ anh mà biết lại trách em.”

“Vậy đừng để mẹ biết, tắm ba ngày cũng đừng mời mẹ đến, thích tới thì tới, không tới càng tốt.”

Thái độ của chồng đối với mẹ chồng, Hàn Tú Quân cũng không khuyên nữa. Những việc bà làm mấy năm nay, quả thật đã khiến cô đau lòng.

Tô Anh bặt vô âm tín bà ấy không quan tâm, ngược lại hỏi hai vợ chồng, Tô Anh còn có thể trở về không? Cô em chồng trước còn có khả năng kết hôn lại với Hàn Cảnh Viễn không?

Lần đó chồng cô hoàn toàn thất vọng đã xích mích với mẹ chồng.

Ôi, không thèm nghĩ đến việc không hay của bên nhà chồng nữa, Hàn Tú Quân hỏi: “Tắm ba ngày cũng gọi chú của đứa bé đến đi.”

Không nhắc tới còn tốt, nhắc tới Hàn Cảnh Viễn, Đoạn Quân liền tức giận.

“Cậu ấy xin nghỉ ba ngày, hôm nay đúng lúc là ngày đi làm lại, xách theo một rổ đồ ăn chạy đơn vị, tìm anh phê chuẩn nghỉ dài hạn một tháng, lại không nói muốn nghỉ nhiều như vậy để làm gì, em nói xem, anh sao có thể phê chuẩn cho cậu ấy nghỉ?”

“Cậu ấy muốn nghỉ phép một tháng?”

“Còn không phải sao? Nói cái gì mà sáu năm cũng chưa nghỉ phép lần nào, lần này không phê chuẩn cậu ấy cũng phải nghỉ, anh thấy cậu ấy là không muốn làm nữa rồi.”

Hàn Tú Quân chau mày, cúi đầu trầm mặc không nói.

Đoạn Quân vội nói: “Không nên nói với em mấy việc không hay trong công việc, em vẫn đang trong giai đoạn ở cữ, đừng quan tâm đến mấy chuyện vớ vẩn này.”

Hàn Tú Quân nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định nói với chồng chuyện liên quan đến Hàn Cảnh Viễn, nói: “Mẹ chồng hôm qua quả thực đã tới, sợ anh thấy phiền nên em không nhắc.”

“Vậy sao bây giờ em lại nhắc?”

Hàn Tú Quân nói: “Em cũng là nghe mẹ chồng nói, mẹ cũng là nghe được từ hàng xóm tứ hợp viện, nói trong viện nhà Hàn Cảnh Viễn, hai ngày này ban ngày hay buổi tối đều có tiếng cười nói của phụ nữ, em từ đầu còn tưởng là Kiều Lan Lan hay là Tô Tân Ý bọn họ, anh vừa nói Hàn Cảnh Viễn đã mua đồ ăn lại ba ngày không đi làm, trong lòng em lúc này lo lắng, Hàn Cảnh Viễn cậu ấy, cậu ấy có thể nào lại có người mới?”

Đoạn Quân là quan tâm tắc loạn, chợt nghe được trong nhà em rể có phụ nữ, tức giận đến mức phải xông đến nhà Hàn Cảnh Viễn tìm cậu ấy lý luận. Xông tới cửa thì bình tĩnh lại, Hàn Cảnh Viễn là người vừa cố chấp vừa si tình, mấy năm nay vẫn luôn chờ đợi Tô Anh, ba ngày trước là ngày gì? Đó là ngày cậu ấy gặp Tô Anh lần đầu tiên.

Cậu ấy sao có thể trong một thời gian ngắn như vậy đã tìm một người phụ nữ khác về nhà.

Vậy chỉ có thể là…… Em gái của anh ta đã trở lại.

Đoạn Quân chớp chớp mắt, mặt lạnh lùng, anh ta dùng mu bàn tay lau một chút, xoay người cười nói: “Chúng ta đều hồ đồ rồi, em cũng bị mẹ anh đưa vào hố rồi, làm gì có người phụ nữ khác, đó nhất định là em gái anh đã trở lại.”

Anh ta từ tức giận đến bật cười: "Cái tên khốn nạn Hàn Cảnh Viễn này, thế mà lại không nói cho ai biết, còn muốn cuỗm em gái anh đến thế giới riêng của hai người, anh bây giờ sẽ đi tìm cậu ấy tính sổ.”

……

“Anh Anh, đợi anh được phê chuẩn nghỉ phép, chúng ta đi du lịch nhé, lộ trình anh đã lên kế hoạch hết rồi, sẽ ngồi xe lửa, dọc đường ngắm nhìn phong cảnh, em không phải muốn đi Ngọc Môn Quan sao? Cũng ở trong lộ trình.”

Tô Anh làm tổ ở trong chăn, sau khi trở về cô hoàn toàn dành thời gian để ngủ bù, không biết Hàn Cảnh Viễn sao lại làm được?Ngay cả bọn nhỏ cũng không biết cô đã trở lại.

Tô Anh nghĩ đến sự an toàn thân thể của người đàn ông, tương lai khả năng sẽ bị Đoạn Quân Kiều Lan Lan bọn họ gõ chết, kiến nghị nói: “Du lịch không vội, không bằng đi thăm người thân trước?”

“Thân thích lúc nào cũng có thể đến, chờ nghỉ phép được phê chuẩn, gọi bọn trẻ về ăn bữa cơm, tiếp theo đến thăm mẹ vợ, sau đó chúng ta sẽ xuất phát.”

Đầu ngón tay của Hàn Cảnh Viễn chạm vào ngọn tóc đen dài đến ngang vai của Tô Anh, trước kia chiều dài mái tóc đẹp này của cô, vẫn luôn dài tới eo.

Hàn Cảnh Viễn đặc biệt thích nghe mấy việc nhỏ nhặt của cô sáu năm nay ở dị giới, lại tìm chủ đề hỏi: “Sao lại cắt tóc ngắn?”

Tô Anh: “Công việc bận, cắt ngắn chút thuận tiện hơn, đúng rồi còn có tin tức tốt quên nói với anh, những hạt giống mà mẹ em gây trồng đã bắt đầu mở rộng, một năm trước khi em trở về, khoai tây và gạo, người thường cũng có thể ăn được rồi, còn có những con gà nhỏ được ấp nở ra từ trứng gà, cũng không hề biến dị nữa, anh biết không? Em xuất bản sách dạy nấu ăn, bán khá chạy.”

Sau khi qua đó Tô Anh mới biết, Khúc Hội những năm đó, vẫn luôn  đang cải tiến những  hạt giống được mang về từ bên này, nhưng căn cứ Vận Thành căn bản không cho mở rộng, dựa theo đường giao thông thời không, lũng đoạn cơ sở vật tư  sinh tồn để củng cố địa vị.

trước khi Trở về, dưới sự nỗ lực của cô và liên minh căn cứ, cây nông nghiệp sau khi được cải tiến được mở rộng ở các căn cứ mấy năm, đã có thể thu hoạch theo vụ.

Tô Anh nói: “Anh cũng đừng chỉ lo hỏi em, nói cho em nghe trong sáu năm này, mọi người thế nào? Có nhớ em không? Còn có Kinh Thần và Trư Nam đã có bạn gái chưa? Tinh Tinh cùng Xán Xán sao lại dọn ra ngoài ở? Không có yêu sớm chứ?”

Hàn Cảnh Viễn rất ủy khuất: "Không muốn nhắc tới bọn trẻ, có người trọng sinh Kiều Lan Lan kia, trừ bỏ anh, sáu năm nay mọi người sống rất tốt.”

Trái tim Tô Anh mềm nhũn, trong ba ngày này, cô ngủ bù ở nhà, đen trắng đảo lộn, Hàn Cảnh Viễn nói chờ nghỉ ngơi xong, sau đó mới thông báo với mọi người, để tránh mọi người tới như ong vỡ tổ lại không được nghỉ ngơi.

Đều đã đợi sáu năm rồi, quả thật không vội mấy ngày này.

Sau đó Hàn Cảnh Viễn lên kế hoạch xin nghỉ phép dài hạn một tháng, lập tức đi du lịch, Tô Anh không có ý kiến, nhưng sợ khi bọn họ trở về, Hàn Cảnh Viễn sẽ bị mọi người ghét bỏ mất.

Thấy người đàn ông giống như căn bản không để ý ý kiến của mọi người, Tô Anh lại muốn cười.

Những cái khác không nói, lãnh đạo trước của anh ấy bên kia, Tô Anh muốn đi đưa tin.

“Anh nói chúng ta có phải nên đi tìm Quý Bình Lương báo cáo một chút công việc?”

Hàn Cảnh Viễn nghiêng người dựa vào đầu giường, nhìn vợ của mình nhìn mãi cũng không thấy đủ, vốn dĩ phải đi báo cáo một chút, nhưng cho tới hôm nay, anh cũng chưa nhận được thông báo vậy nên liền giả ngốc.

“Quan Minh không phải cũng đã trở lại sao? Những việc anh biết anh ta cũng biết, có anh ta báo cáo là được, em lại kể cho anh nghe những chuyện ở bên đó đi, sáu năm, em không được nói qua loa, nói bắt đầu từ lúc bọn em qua đó, chờ kể xong chuyện của sáu năm này, còn có chuyện của hơn hai mươi năm về trước, đợi tất cả nói xong, chúng ta còn có thể hồi ức lại tất cả một lần nữa……”

Tô Anh vội vàng ngăn cản anh: "Quả thật rất nhàm chán, đúng rồi, nhật ký mà Lan Lan đưa cho anh anh xem rồi chứ? Những việc mà anh muốn biết đều được tóm tắt trong nhật kí, anh có thể lựa chọn đọc lại một lần nữa.”

Hàn Cảnh Viễn chưa xem cuốn nhật ký đó: "Không lỡ xem, luôn cảm thấy nếu xem rồi em sẽ không trở lại nữa, để lại còn có một thứ để tưởng niệm, muốn đợi em trở lại tự mình nói với anh, đợi lúc chúng ta đi du lịch, trên đường anh sẽ xem nhật kí.”

……

Tô Anh ngửi thấy mùi thịt dê hầm từ trong phòng bếp, thức ăn của dị giới chỉ tương đối được cải thiện một chút so với trước kia, không thể so sánh được so với bên này.

Hơn nữa nghe Hàn Cảnh Viễn nói, bây giờ cải cách mở cửa, phiếu gạo phiếu thịt dần dần bị đào thải, vật tư phong phú hơn so với trước kia, còn không bị hạn chế mua.

“Thịt dê có phải được hầm xong rồi không? Em đói bụng.”

“Đợi thêm hai mươi phút nữa.” Hàn Cảnh Viễn căn thời gian rất chuẩn: "Ăn cơm xong, anh lại đi đơn vị giục phê chuẩn nghỉ phép lần nữa, sau đó đến trường học tìm mấy đứa nhỏ, cuối tuần đón mẹ vợ đến đây ăn bữa cơm đoàn viên, sau đó chúng ta liền xuất phát đi du lịch, em thấy sắp xếp này thế nào?”

Tô Anh nhìn tấm thiệp mời kết hôn của Tô Liền Kiều cùng Tiểu Châu ném ở trên bàn, còn có Tô Tân Ý cùng với Cố Thành Phong,vẫn đang đợi cô trở về làm hôn lễ.

“Cái đó, hay là chúng ta chờ tham gia xong hôn lễ xong sau đó mới đi?”

Hàn Cảnh Viễn u oán nói: “Anh Anh, anh đã lên kế hoạch sáu năm, chờ em quay về liền đi du lịch, sáu năm cũng chưa từng nghỉ một ngày phép, em họ và đồng nghiệp trước của em, còn không xứng để anh lãng phí kỳ nghỉ ở bên em.”

Tô Anh sắp bị chua chết bởi dấm tinh này, lời này nếu bị Tô Liền Kiều nghe được, bảo đảm sẽ nhảy dựng lên.

Cô đau lòng hôn hôn lên má người đàn ông, sáu năm này cô bận đến nỗi không có thời gian để nhớ nhung, nhưng Hàn Cảnh Viễn đã đợi sáu năm, chờ đến nỗi anh sắp trở thành đá vọng thê rồi.

……

Buổi trưa ăn thịt dê hầm, vừa mới ăn xong, cửa viện đã bị gõ vang lên, Tô Anh nghe chính là giọng nói của Đoạn Quân.

“Hàn Cảnh Viễn, cái đồ con rùa nhà cậu, em gái tôi đã trở lại, cậu không biết xấu hổ giấu diếm đến tận hôm nay, cậu còn có mặt mũi không?”

Tô Anh buồn cười: "Ngày đầu tiên em đã nói với anh, trước tiên phải gặp mọi người, anh ngại phiền, giờ thì bị mắng rồi chứ gì?”

Hàn Cảnh Viễn chậm rì rì đứng dậy đi mở cửa: "Anh cho rằng Đoạn Quân phải chờ đến lúc anh xin nghỉ mới có thể đoán ra.”

Tô Anh theo sau, cùng với người đàn ông vai kề vai đi mở cửa.

Cửa viện được mở, Đoạn Quân vốn định đấm cho Hàn Cảnh Viễn một quyền, bỗng nhiên nhìn thấy em gái vẫn như cũ dung nhan không đổi sáu năm không gặp, hốc mắt đỏ lên.

Mở miệng ra câu đầu tiên nói là: "Ngoại trừ tóc ngắn đi một chút, những cái khác không thay đổi.”

Tô Anh nhỏ giọng kêu một tiếng: "Anh trai……”

Đoạn Quân liền ôm em gái vào trong lòng ngực: "Nếu đã trở lại, sau này anh trai sẽ bảo vệ em, không cho phép không nói tiếng nào đột nhiên biến mất nữa.”

Anh ta cao, đỉnh đầu Tô Anh vừa đúng chạm đến cằm của anh ta, cô có chút chân tay luống cuống.

Trong sáu năm ở dị giới, người mà cô nhớ nhất có Hàn Cảnh Viễn, mẹ nuôi, bốn đứa trẻ, còn nhớ Kiều Lan Lan, Tô Tân Ý những người bạn tốt nhất của cô, thậm chí ngay cả Tiểu Châu và Văn Diễn cũng thường xuyên xuất hiện ở trong hồi ức của cô, Đoạn Quân là xếp cuối danh sách.

Nhưng cô ở trong lòng của Đoạn Quân, xếp thứ hạng rất cao,rất cao

Cô có chút áy náy, đáp ứng nói: “Được,sau này đi đâu cũng sẽ nói với anh một tiếng, cái đó, Hàn Cảnh Viễn muốn xin nghỉ phép dẫn em đi du lịch, nói trước với anh một tiếng.”

Đoạn Quân buông em gái ra, nhìn thấy bộ dáng không sợ gì cả của Hàn Cảnh Viễn, giận sôi máu: "Chờ sau khi đầy tháng cháu gái của các người hãng đi.”

Tô Anh: “Anh, anh với chị dâu sao bây giờ mới sinh em bé?”

Đoạn Quân không dám tin tưởng hỏi: “Chẳng lẽ Hàn Cảnh Viễn không nói với em sao?”

Tô Anh nói: “Em hỏi rồi, anh ấy nói ngoài anh ấy ra, mọi người đều tốt,s o với mọi người anh ấy sống khổ sở hơn, em cũng không tiện hỏi nhiều.”

Hàn Cảnh Viễn vẫn như cũ mặt không đổi sắc, bình tĩnh nói: “Đó là, anh trai em vào năm thứ hai sau khi em đi đã làm bố rồi, có vợ có con có giường ấm, bây giờ con trai con gái có đủ cả, so sánh như vậy, sáu năm kia em chưa trở lại, không phải anh thảm nhất sao?”

Đoạn Quân:…… Anh ta có thể nói cái gì đây?

Tô Anh cười, lôi hai người đàn ông đối chọi gay gắt này đi : "Đi thôi, đi thăm chị dâu và bọn trẻ.”

……

“Hàn Cảnh Viễn, anh xem đứa bé này đáng yêu quá.”

Tô Anh từ trước tới nay chưa từng ôm đứa bé nào mới được vài ngày tuổi như vậy, vừa mới ăn xong nên rất là ngoan, Tô Anh cẩn thận ôm vào trong lòng ngực.

 Trong ánh mắt của Hàn Cảnh Viễn chỉ có Tô Anh, thấy vợ thích trẻ con thì ôn nhu nói: “Nếu em cũng thích, chúng ta cũng sinh lấy một đứa, tốt hơn so với con nhà người khác.”

Tô Anh vội nói: “Em chưa nghĩ xong.”

Hàn Cảnh Viễn dường như không vội: "Không sinh cũng không sao, chỉ hai ta là được.”

Hàn Tú Quân sợ em rể học Đoạn Quân đi triệt sản, vội nhắc nhở nói: “Cô nhỏ chỉ là bây giờ chưa có kế hoạch muốn có em bé thôi.”

Hàn Cảnh Viễn gật đầu: "Em biết, mọi thứ đều nghe vợ em.”

Sau khi đến chơi với em bé xong, Đoạn Quân thương lượng một chút cùng với vợ, Hàn Cảnh Viễn sáu năm này đều giống như người mất hồn, bây giờ hồn phách đã trở lại, để cậu ấy đợi đến lúc đầy tháng đứa trẻ sau đó mới nghỉ phép, quả thật cũng không đến mức phải vì nghi thức xã giao này làm ảnh hưởng đến lộ trình của bọn họ.

Hàn Tú Quân còn tán thành hơn chồng mình: "Đầy tháng bố mẹ anh muốn đến, em rể khẳng định đã suy nghĩ đến điều này, hơn nữa em gái vốn dĩ đã không thích xem náo nhiệt, anh phê chuẩn nghỉ phép cho em rể đi.”

Quả thật Tô Anh rất thích xem náo nhiệt, có điều Hàn Cảnh Viễn hào hứng bừng bừng lên kế hoạch cho lộ trình tuần trăng mật, Tô Anh cũng tùy theo sự sắp xếp của anh.

Hai vợ chồng Đoạn Quân muốn giữ bọn họ lại ăn cơm tối, Hàn Cảnh Viễn nói có việc: "Buổi chiều phải đi trường học tìm bọn trẻ.”

Đoạn Quân: “Vậy trước khi nghỉ phép trước các người cùng nhau đến ăn bữa cơm đoàn viên, không chiếm dùng thời gian trong kì nghỉ của cậu, cậu mà lại từ chối, ông đây tuyệt đối không phê chuẩn nghỉ phép cho cậu đâu.”

Hàn Cảnh Viễn: “Vậy sớm chút, ngay ngày mai đi, anh mời gia đình Kiều Lan Lan, gia đình Tô Tân Ý còn có em gái họ của Anh Anh và người yêu của cô ấy cùng đến đi, tất cả mọi người cùng nhau ăn cơm.”

Đoạn Quân: “Tôi là anh vợ cậu, cậu có phải nên tôn trọng tôi một chút không?.”

Hàn Cảnh Viễn nói: “Ồ, anh không nói tôi cũng quên mất, làm lạc mất em gái, hơn hai mươi năm sau nhặt về không, anh còn có mặt mũi……”

“Đây là bữa tiệc gia đình, cậu gọi bọn họ làm cái gì?”

Hàn Cảnh Viễn rội cho một gáo nước lạnh Đoạn Quân: "Lời này anh dám nói ở trước mặt ở Kiều Lan Lan và Tô Tân Ý không? Bọn họ khẳng định sẽ nói người anh trai rẻ tiền như anh không có tư cách nói những lời này.”

Đoạn Quân cắt lời anh: “Cút, cậu bây giờ ngay lập tức biến mất trước mặt tôi.”

Hàn Cảnh Viễn không dừng lại một giây, nắm lấy tay vợ mình kéo đi, còn nhắc nhở Đoạn Quân ngày mai đi làm phê chuẩn nghỉ phép cho anh.

……

Hàn Hâm Tinh cùng Cố Xán Xán hai chị em xinh đẹp này, đã là một thiếu nữ mười năm tuổi rồi, đang học năm ba trung học cơ sở, nửa năm nữa thôi là lên cấp ba rồi.

Hôm nay lúc sắp tan học, Trần Chấn Hữu tìm được Cố Xán Xán: "Xán Xán, chủ nhiệm lớp nói tớ có thể nhảy lớp, nửa năm nữa có thể trực tiếp học năm hai cấp ba.”

Xán Xán cảm thấy đây là chuyện tốt,  Hữu Hữu vẫn luôn rất thông minh. Năm đó kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục, bố cậu đã thi đỗ Kinh Đại, là bạn học cùng khóa cùng với anh trai và cậu nhỏ, cũng là năm nay tốt nghiệp.

Hữu Hữu bốn năm trước đã cùng với bố cậu chuyển trường tới Bắc Kinh, bốn năm trước Hữu Hữu mới năm 4, cứ thế một mạch nhảy lớp, năm nay cuối cùng cũng trở thành bạn học cùng lớp với cô bé.

“Chuyện tốt nha.”

“Nhưng nếu tớ nhảy lớp thì không còn cùng lớp với cậu nữa.”

“Không sao hết, tớ và chị nửa năm nữa sẽ lên năm nhất cấp ba, mọi người vẫn là học cùng một trường.”

Hàn Hâm Tinh tò mò hỏi: “Trần Chấn Hữu, cậu đã liều mạng vì muốn học cùng lớp với Xán Xán, bây giờ đã là bạn học cùng lớp rồi, sao lại muốn nhảy lớp, cậu vì học tập quả nhiên cái gì cũng có thể vứt bỏ, hừ, cho rằng chúng tớ sẽ để ý sao, mới không để ý đó.”

Trần Chấn Hữu vội vã, biện giải nói: “Không phải như thế, là tớ thấy dì Xuân Anh chờ đợi quá vất vả, nhưng bố tớ nói trước khi tớ trưởng thành, ông ấy tuyệt đối sẽ không tái hôn, tớ đã thương lượng với bố rất lâu, cuối cùng tớ nói vậy chờ tớ thi đỗ đại học, thi đỗ đại học ông ấy sẽ không còn độc thân nữa, cứ kéo dài mãi không tốt cho dì Xuân Anh.”

Cố Xán Xán rất cảm động: "Hữu Hữu cậu cố lên, tớ ủng hộ cậu.”

Hàn Hâm Tinh cúi đầu, nhân lúc thời gian giải lao làm một ít bài tập, vừa nghĩ thím hai vẫn chưa trở về, tâm tình bồn chồn.

“Ngốc nghếch, đều là đồ ngốc.”

Trần Chấn Hữu càng chân tay luống cuống: "Nếu là các cậu không vui, vậy, tớ sẽ không nhảy lớp nữa……”

Hàn Hâm Tinh: “Thích nhảy thì nhảy, không quan tâm, không để ý, cậu thương lượng xong với Xán Xán là được.”

Cố Xán Xán kéo Trần Chấn Hữu ra bên ngoài, nói: “Hữu Hữu, có phải cậu thích chị gái của tớ không?”

Mặt Trần Chấn Hữu ngay lập tức đỏ như máu: "Không có, không có chuyện đó……”

Đúng lúc này bảo vệ chạy tới đã giải cứu người thiếu niên: "Hàn Hâm Tinh, Cố Xán Xán lớp bảy năm ba, chú hai của hai đứa đến tìm các cháu có việc.”

Có thể có chuyện gì?

Hàn Hâm Tinh nghĩ, thím hai mấy năm nay không ở đây, chú hai đã chỉ còn lại một cái vỏ rỗng đẹp đẽ, linh hồn sớm đã không còn nữa rồi.

Có đôi khi cô bé nhìn thấy chú hai đi ra ngoài ngắm trăng sáng trong đêm khuya, sau đó hái về một đóa hoa hồng vẫn còn đọng hơi sương, cắm ở trong bình hoa trước cửa sổ, dường như là hy vọng thím hai vừa trở về đã có thể nhìn đóa hoa hồng tươi đẹp kia, mỗi lần như vậy, Hàn Hâm Tinh đều muốn khóc.

Cô bé lại bắt đầu nhớ thím hai rồi.

Bảo vệ bát quái thần kinh không bình thường: "Xán Xán, bên cạnh bố cháu có cô gái khá trẻ đó, nhìn có vẻ không lớn hơn các cháu là mấy tuổi, bố cháu sẽ không phải là muốn tìm mẹ kế cho cháu rồi chứ?”

Cố Xán Xán đột nhiên liền tức giận: "Sẽ không, tuyệt đối sẽ không, cháu chỉ có một mẹ, bố nếu dám tìm mẹ kế, cháu sẽ không cần ông ấy nữa……”

Hàn Hâm Tinh dừng bước chân, chú hai sao có thể tìm mẹ kế cho Xán Xán chứ, mấy năm nay thím hai không ở đây, bất luận là người phụ nữ nào trong mắt chú, đều là người không có gương mặt.

Cô bé đột nhiên rơi nước mắt đầy mặt: "Xán Xán, mẹ đã trở lại rồi.”

Cố Xán Xán ngây ngẩn cả người, giây tiếp theo, hai cô bé chạy thật nhanh.

……

Tô Anh bị hai cô bé cao sắp gần bằng mình chạy xà đến khiến cô lảo đảo một cái.

Cô đánh giá Tinh Tinh cùng Xán Xán, người con gái khi 18 tuổi thay đổi quá nhiều, hai cô bé càng ngày càng xinh đẹp.

Không có cảm giác xa lạ , hai cô bé này vẫn là  tiểu áo bông mà cô yêu thương nhất, ở cổng trường ôm cô và gọi cô một tiếng “mẹ”, bảo vệ giật mình , đây thật sự là người mẹ công an cảnh sát nghe nói có nhiệm vụ mấy năm rồi chưa trở lại của Cố Xán Xán sao?

Như này cũng quá trẻ đi.

Hàn Hâm Tinh rất vui vẻ: "Thím hai, thím chờ bọn cháu một chút, cháu cùng với Xán Xán đi xin nghỉ, chờ chút nữa chúng ta cùng nhau trở về nhà.”

Hàn Cảnh Viễn vội nói: “Hai đứa đều đã năm ba rồi còn xin nghỉ cái gì, hơn nữa ngày mai chính là cuối tuần, ngày mai cậu lớn của mấy đứa muốn làm một bữa cơm, hôm nay đừng xin nghỉ nữa.”

Cố Xán Xán tán đồng: "Mẹ mới trở về, người vui vẻ nhất chính là bố, tối nay hãy để lại cho bọn họ thế giới riêng của hai người đi, ngày mai để mẹ ngủ ở chỗ chúng ta, con có rất nhiều chuyện muốn nói với mẹ đây.”

Hàn Cảnh Viễn có chút chột dạ nhìn Tô Anh, hy vọng vợ đừng vạch trần anh ngay bây giờ, bằng không buổi tối hôm nay anh sẽ không có vợ để ôm.

Tô Anh cười mà không nói, cô không nói lời nào nghĩa là được rồi đi.

Cố Tri Nam cùng Hàn Kinh Thần bên kia, là gọi điện thoại trực tiếp thông báo, Hàn Cảnh Viễn ở trong điện thoại nói: “Hai đứa xin nghỉ để về cũng không có tác dụng, vợ chú hôm nay không có thời gian gặp hai đứa, một lát nữa còn phải đi thăm bà ngoại và ông nội mấy đứa.”

Hàn Kinh Thần: “…… Chú hai, căn nhà mà chú ở còn là nhà được mua bằng tiền mà cháu kiếm đó.”

Hàn Cảnh Viễn: “Cháu lớn lên bằng tiền mà chú kiếm đấy.”

Cố Tri Nam vô cùng thân mật, khuyên Hàn Kinh Thần: “Chờ cậu sau này có đối tượng yêu đương rồi, thì có thể lĩnh hội được tâm tình của anh rể rồi.”

……

Tắt điện thoại, Tô Anh đến trung y quán thăm Khúc Hội.

Khúc Hội xin nghỉ phép nên tan làm trước: "Vừa lúc muốn đi xem bệnh cho ông nội Hàn, chúng ta dọc đường vừa đi vừa nói.”

Mấy năm nay Khúc Hội vẫn luôn dùng dị năng còn sót lại không nhiều của mình, giúp ông lão điều trị thân thể, cho nên Tô Anh trở về, vẫn còn có thể nhìn thấy thân thể cường tráng của ông lão.

Trên đường nói một chút về chuyện của dị giới bên kia, Khúc Hội nghe thấy dị giới cũng có thể trồng được lương thực và rau, nuôi gà vịt ngan ngỗng, gia súc đều có thể khống chế không bị biến dị, thì rất vui mừng.

Buổi tối sau khi ăn cơm tối ở nhà ông lão, Tô Anh cùng Hàn Cảnh Viễn ngủ lại ở nhà ông, khiến Kiều Lan Lan và Tô Tân Ý chạy tới nhà không tìm thấy người.

Các cô lại ngại buổi tối quấy rầy ông cụ nghỉ ngơi, cho nên vừa sáng sớm đã tới đại viện bái phỏng.

Ông nội Hàn cười giải thích: "Vừa sáng sớm hai đứa chúng nó đã đi chợ mua đồ ăn rồi, nói trong nhà  Đoạn Quân không chứa đủ nhiều người như vậy, buổi trưa hai đứa tới chỗ của chúng nó ăn cơm.”

Kiều Lan Lan tức giận dậm chân: "Hàn Cảnh Viễn, anh ta chính là cố ý muốn một mình bá chiếm Tô Anh nhà ta.”

Nháo đến mức tô Tân Ý cũng dở khóc dở cười.

……

Thứ bảy trường học được nghỉ nửa ngày, buổi trưa bốn đứa trẻ đã trở lại, Kiều Lan Lan và lão Đinh, Tô Tân Ý và Cố Thành Phong, Tô Liên kiều và Tiểu Châu, ngay cả Trần Võ Sinh cũng dẫn theo con trai đến, ở trên đường đi đúng lúc gặp được Hách Xuân Anh nên cùng nhau đến luôn.

Vợ Đoạn Quân vẫn chưa hết cữ nên anh ta đành phải một mình đến, nghĩ nghĩ trong lòng lại hụt hẫng, rõ ràng là mời em gái đến ăn một bữa cơm đoàn viên, kết quả là người nhà anh ta không đến hết.

Có điều em gái đã đồng ý rồi, đợi sau khi hưởng tuần trăng mật xong sẽ một mình đến nhà anh ta ăn bù một bữa.

Tô Liên Kiều vừa nghe chị gái và anh rể muốn đi hưởng tuần trăng mật, không thể tham gia hôn lễ của cô và Tiểu Châu, trong lòng buồn bã: "Anh rể, anh không thể đợi được mấy ngày, chờ em và Tiểu Châu kết hôn xong, mọi người cùng nhau đi du lịch sao? Như thế tốt biết bao.”

Hàn Cảnh Viễn cự tuyệt một cách dứt khoát: "Một chút cũng không tốt, ai thích dẫn theo các người hai cái phiền toái này.”

Tô Liên Kiều không có cách, cầu xin chị cô: "Chị, em đã hỏi rồi, tiệc rượu đã được đặt không đổi được, chị bảo anh rể chờ mấy ngày đi mà, em muốn anh chị có thể tham gia hôn lễ của bọn em.”

Tô Anh lấy ra một hộp trang sức, trang sức này được làm bằng tinh thạch ở dị giới làm ra, một đôi hoa tai, một sợi dây chuyền.”

“Tặng cho em quà mừng đám cưới, là độc nhất vô nhị đó nha, trên đời này cũng không tìm thấy cái thứ hai đâu.”

Tô Liên Kiều lập tức thay đổi lời nói: "Quả thật chỉ cần có tâm ý là được rồi, chúc chị và anh rể tuần trăng mật vui vẻ, chơi vui vẻ một chút, chụp thật nhiều ảnh mang về.”

Trên bàn cơm, Hàn Cảnh Viễn đã tuyên bố một tin tức, nói đã đặt xong vé tàu buổi tối, đêm nay bắt đầu cuộc hành trình đi tuần trăng mật, xin mọi người đừng nhớ nhung, muốn ôn chuyện cũ chờ bọn họ đi tuần trăng mật trở về lại tâm sự.

Kiều Lan Lan thiếu chút nữa đổ bát canh lên đầu Hàn Cảnh Viễn, đã được Lão Đinh nhanh chóng cản lại.

Sau khi ăn cơm xong Kiều Lan Lan kéo lão Đinh về nhà, sau đó thu dọn hành lý.

Cô tức giận cười lạnh nói: “Hàn Cảnh Viễn nhất định không thể ngờ tới, em đã từ chỗ Tô Anh hỏi được số tàu và địa điểm, chúng ta đã bận rộn mấy năm nay, đây là thời điểm nghỉ ngơi, cùng hai vợ chồng bọn họ đi du lịch một tháng, anh cảm thấy thế nào?”

Lão Đinh đương nhiên là đồng ý, nhưng anh ta hoài nghi Hàn Cảnh Viễn không muốn vậy.

“Hàn Cảnh Viễn sẽ không vui đâu, anh thấy cậu ấy bây giờ chỉ muốn chúng ta trở thành người vô hình.”

……

Hàn Cảnh Viễn đương nhiên sẽ không để tuần trăng mật đã lên kế hoạch 6 năm bị quấy rầy.

Sau khi mọi người ăn cơm xong giải tán, Hàn Cảnh Viễn xách hành lý sớm đã thu xếp từ trước, để lại một bức thư ở trong nhà cho bọn nhỏ, sau đó dẫn theo vợ đến nhà ga.

Tô Anh: “Tàu lúc tám giờ tối, chúng ta bây giờ đi quá sớm đi?” Hàn Cảnh Viễn nói: “Không sao, có thể sửa vé, chúng ta đi vào buổi chiều, ở trên tàu ngủ một giấc, sáng mai vừa lúc đến trạm thứ nhất, sau đó một tháng này, sẽ không còn ai biết được lộ trình của chúng ta, không ai quấy rầy, em cảm thấy thế nào?”

“Em cảm thấy anh trở về sẽ bị bọn họ đánh chết.”

Nhưng Tô Anh vẫn là vui vui vẻ vẻ đổi vé tàu cùng với Hàn Cảnh Viễn.

Buổi chiều 5 giờ 15 phút, Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn bước lên tàu mà không bị ai quấy rầy, hành trình tuần trăng mật xuất phát thôi.

Bình Luận (0)
Comment