Thập Niên 70: Kế Hoạch Nuôi Dạy Con Cái

Chương 9

Một nhà sáu người mua đồ xong về đến nhà thì trời cũng tối, buổi tối họ đến căn tin bộ đội ăn cơm. Nhà họ vẫn là tiêu điểm trong đám người như cũ.

Thính lực của Tô Anh nhạy bén hơn người ở đây một chút, lúc ở cửa sổ mua cơm, cô nghe được mấy người nhà đại thẩm bên cạnh đang thì thì thầm bàn luận.

"Thấy không, chính là tiểu yêu tinh kia, cướp cháu rể mà chủ nhiệm Kiều coi trọng."

"Kiều Lan Lan thật đáng thương, vốn muốn gả cho doanh trưởng Hản, kết quả chỉ có thể ủy khuất gả cho lão Đinh."

"Hai người đừng nói lung tung, tôi thấy hôm nay trong hôn lễ tập thể, Lan Lan rất hài lòng với lão Đinh."

"Cái gì chứ, chính miệng chủ nhiệm Kiều nói với tôi, Lan Lan uất ức như thế nào, còn nói Tô Anh cướp đối tượng xem mắt của con bé."

"Thật hay giả vậy?"

"Dù sao chủ nhiệm Kiều cũng nói như vậy."

"Bà xem, tính tình Lan Lan nóng nảy, nhất định sẽ nhằm vào tiểu yêu tinh Tô Anh, sau này mọi người ở đây sẽ có nhiều chuyện để xem."

Buổi tối về đến nhà, Hàn Cảnh Viễn nói với Tô Anh: "Khu đông có mấy thím nhiều chuyện, các thím có quan hệ tốt với Kiều Cửu Hương, họ đều nghe tin đồn mới nói như vậy, em đừng để ở trong lòng."

Tô Anh nói: "Anh cũng nghe thấy à?"

Hàn Cảnh Viễn gật đầu: "Lát nữa anh sẽ nói với lão Quý, bảo anh ấy nói với chủ nhiệm Kiều đừng bịa đặt lung tung."

Tô Anh nghĩ đến vết xước trên cổ chính ủy Quý, lắc đầu nói: "Quên đi, nói xong thì chính ủy Quý về nhà bị giáo huấn ngay, đừng làm khó anh ấy, tự em có thể xử lý tốt."

Đang nói chuyện, trong phòng chợt tối đen, Hàn Cảnh Viễn đứng trước cửa nhìn ra ngoài, bên phía đông vẫn sáng đèn mà bên phía tây lại mất điện.

Anh về phòng tìm nến và đèn pin đi ra, nói: "Máy biến áp của khu tây bên này máy không ổn định."

Ở dị thế, chỉ có căn cứ mới được cung cấp điện. Mỗi lần bọn họ ra ngoài săn bắn đều đi mất mười ngày đến nửa tháng nên họ có thể làm mọi chuyện ở trong bóng tối. Tô Anh đã tập thành thói quen.

Nhưng mấy đứa nhỏ không như vậy, Hàn Hâm Tinh hét lớn: "Mẹ, con sợ lắm, mẹ mau ôm con."

Sau đó cô bé chạy đến bên cạnh Tô Anh. Tô Anh bế cô bé lên rồi vạch trần: "Thực ra con muốn được ôm phải không?"

Hàn Hâm Tinh cười ha ha, cọ cọ vào cổ Tô Anh: "Mẹ thơm quá, do mẹ thơm quá."

Hàn Kinh Thần lại thở dài, nói nhỏ: "Con nhóc không có lương tâm, chúng ta có mẹ."

Hàn Hâm Tinh giả vở không nghe thấy anh trai oán giận.

Tô Anh chưa từng gặp mẹ, nhưng cô ở dị thế có một người cha nuôi và mẹ nuôi. Có thể lớn lên cùng cha mẹ nuôi, đối với cô và Tinh Tinh đều là chuyện xa xỉ.

Vì vậy cô cũng không ngại chuyện Tinh Tinh gọi cô là mẹ, sau khi đứa nhỏ lớn lên có lẽ sẽ đổi xưng hô, gọi cô là thím Hai.

Cô đặt Tinh Tinh xuống, đi vào bếp đun nước nóng: "Cho mấy đứa mỗi người mười phút đánh răng, rửa mặt, chải đầu rồi lên giường ngủ, không thành vấn đề chứ?"

Cố Tri Nam, Tinh Tinh và Xán Xán nhanh chóng đi tìm bàn chải đánh răng và khăn mặt của mình.

Lúc mua, cô cố ý mua cho người lớn, trẻ nhỏ mỗi người một bộ, thành ra sáu bộ gồm chậu lớn, chậu nhỏ. Nhân viên bán hàng của siêu thị đều ngạc nhiên, quay lưng thì trào phúng Tô Anh tiêu tiền lung tung.

Nhưng chúng không phải anh chị em ruột, cô muốn nam và nữ dùng đồ riêng biệt nên dứt khoát mỗi người một bộ, tránh việc người tắm trước đánh nhau người tắm sau.

Chỉ có Hàn Kinh Thần nhất định làm ngược lại: "Vậy nếu con làm quá mười phút thì sao?"

Tô Anh cười: "Vậy ngày mai con không được ăn cơm dì nấu, dì có thể cho con tiền, con tự ra ngoài mua đồ ăn."

Cố Tri Nam tốt bụng nhắc nhở Hàn Kinh Thần: "Chị tôi nấu cơm rất ngon, cậu mau tắm đi."

Hàn Kinh Thần nổi loạn, muốn đối nghịch: "Hai người làm cục cưng ngoan đi, mặc kệ tôi."

Hàn Hâm Tinh thấy anh trai lại giận dỗi thì nói: "Anh trai, anh không nghe lời thì phải chịu thiệt, ông nội nói, trẻ con phải nghe lời người lớn mới là đứa trẻ ngoan."

Hàn Kinh Thần lại xù lông: "Không nghe, ngày mai con tự đi ăn, chú Hai cho con phiếu lương thực và tiền."

Hàn Cảnh Viễn nhíu mày, tính cách này của Kinh Thần, nếu là anh và anh trai khi còn bé chắc chắn sẽ bị bố đánh không rời khỏi giường. Nhưng bây giờ không nên đánh trẻ nhỏ, hơn nữa đây còn là đứa nhỏ mồ côi, không có ba mẹ, phải ở nhà chú hai nên trong lòng vốn mẫn cảm.

Anh vẫn nên vui vẻ giảng đạo lý cho cậu bé thì hơn.

Hàn Cảnh Viễn nói: "Hàn Kinh Thần, con biết lễ phép không, lễ phép của con đâu rồi, cãi lời thím hai rất không tốt, phải không?"

Tô Anh cũng không tức giận, trong mắt cô, Hàn Kinh Thần không khó quản, cô cho thằng bé phiếu lương thực và tiền ăn một ngày.

"Được, vậy con đi nhà ăn đi, ngày mai như nào đều là do lựa chọn hôm nay của con, không được hối hận."

"Con sẽ không hối hận."

Hàn Kinh Thần nghĩ, như vậy có thể ăn ngon bao nhiêu. Cậu chưa từng thử nhà hàng khách sạn Hữu Nghị, nhưng đồ ăn ở Phúc Thụy Lâu làm còn ngon hơn…

Buổi tối không có điện nên trời tối om, mọi người chỉ có thể đi ngủ sớm. Tô Anh nhớ tới một chuyện, cô nói với Hàn Cảnh Viễn: "Hôm qua Cố Thành Phong gọi điện thoại đến phòng trọ, nói cuối tuần muốn đón Tri Nam và Xán Xán đến chỗ anh ta ở một ngày, bảo em hỏi ý kiến của anh, anh đồng ý thì anh ta mới tới đón."

Lúc trước Tô Anh và Cố Thành Phong đã nói chuyện, mỗi tuần anh ta có thể gặp mấy đứa nhỏ một lần. 

Cố Thành Phong nói, tốt nhất nên hỏi ý kiến Hàn Cảnh Viễn, anh ta không muốn làm ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng bọn họ.

Tô Anh cảm thấy Cố Thành Phong suy nghĩ rất chu đáo, muốn trưng cầu ý kiến của Hàn Cảnh Viễn.

Thỏa thuận hôn nhân nuôi con, phải tôn trọng nhau mới có thể lâu dài.

Hàn Cảnh Viễn đang rót nước tắm cho hai cô bé, bàn tay bưng chậu tắm run lên, nước b.ắ.n ra một chút.

Tô Anh nhận ra cảm xúc của anh đang dao động, hỏi: "Anh không đồng ý à? Vây em sẽ nói với Cố Thành Phong."

Cố Xán Xán cẩn thận nhìn sắc mặt Hàn Cảnh Viễn, cô bé rất muốn đi gặp bố Cố mà cô bé mới chỉ nhìn thấy trong ảnh, nhưng lại sợ ba mới mất hứng.

"Bố. Bố không thích con đi thăm bố cũ thì con không đi, bố đừng giận, được không?"

Hàn Cảnh Viễn đặt nước xuống rồi cười nói: "Không sao, tuần sau các con đi đi, lát nữa bố sẽ đi đón con và cậu."

Cố Tri Nam lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, thật ra cậu cũng muốn đi gặp anh ruột, lại sợ anh rể mới buồn nên không dám nhắc tới.

Chồng mới của chị dâu không có phản đối, ấn tượng của cậu đối với người anh rể này tốt hơn một chút.

Giường không đủ chỗ, buổi tối Tô Anh và hai con gái ngủ ở phòng phía tây, hai cậu bé ngủ ở phòng phía đông, Hàn Cảnh Viễn dùng bốn cái băng ghế xếp lại một chỗ, ngủ tạm một đêm ở phòng chính.

Quân nhân kết hôn, đơn vị cho nghỉ ba ngày, doanh trại của Hàn Cảnh Viễn thì đặc biệt hơn, sáng sớm đã phải về đơn vị.

Anh mua điểm tâm ở căn tin rồi nói: "Hôm nay họ sẽ đưa đồ dùng đến, anh gọi bộ phận hậu cần đến làm vách ngăn, buổi tối anh sẽ cố gắng về sớm."

Tô Anh nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trước mặt, tối nay họ sẽ ngủ cùng nhau.

Vậy nếu Hàn Cảnh Viễn có ý đó, cô có nên phối hợp không?

Nếu từ chối chắc chắn sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của đàn ông.

Hơn nữa, người đàn ông đẹp trai như vậy, tại sao cô lại từ chối.

Hàn Cảnh Viễn lại đỏ mặt, nói: "Doanh trại thổi kèn rồi, anh đi đây."

Hàn Cảnh Viễn mới đi không bao lâu, Đinh Sùng dẫn theo mấy người ở bộ phận hậu cần tới cải tạo phòng cho nhà Tô Anh, Kiều Lan Lan cũng tới, còn chuyển giúp cô không ít túi lớn túi nhỏ đến căn phòng trống bên cạnh.

Đinh Sùng kết hôn được nghỉ ba ngày, anh ta giải thích: "Vừa lúc hôm nay chuyển nhà, Lan Lan bảo tôi tới xem cô có gì cần giúp không."

Tô Anh rất hào phóng, không phải chỉ là từng xem mắt thôi sao, cô cảm thấy bây giờ làm hàng xóm cũng không có vấn đề gì.

Cô nói cảm ơn: "Cảm ơn anh Đinh."

Đinh Sùng xấu hổ nên không nhiều lời, chỉ lo vùi đầu vào làm việc, nếu Lan Lan không bảo anh ta tới giúp, anh ta sẽ không tới nhà Hàn Cảnh Viễn.

Ngược lại, mấy tên của bộ phận hậu cần thì hai mặt nhìn nhau, tình cảnh có lẽ không giống với dự đoán của bọn họ. Chị dâu Tô Anh còn không cảm thấy xấu hổ, hơn nữa vợ của bộ trưởng Đinh còn nhiệt tình bảo anh ta đến giúp.

Tô Anh dẫn bọn họ đến phòng phía đông, khoa tay múa chân một chút, họ bắt đầu đo từ nam đến bắc, ở giữa chia làm hai gian phòng giống nhau, sau đó từ trên tường nhà chính ngăn ra một gian phía bắc, mở một cánh cửa đơn độc.

Lão Đinh nhìn một chút, nói: "Tường ngăn bằng bảng gỗ đơn giản là được, mở cửa thì có chút phiền toái vì phải đập tường. Cô dẫn mấy đứa nhỏ ra ngoài một chút, chúng tôi sẽ cố gắng sửa xong trong buổi sáng cho cô."

Tô Anh dẫn bốn đứa trẻ sang nhà bên cạnh chào hỏi những người hàng xóm mới và hỏi Lan Lan có muốn giúp không.

"Sao cô lại chuyển từ khu Đông sang khu Tây?"

Sân của khu Đông lớn hơn khu Tây không ít.

Kiều Lan Lan nhanh nhẹn thu dọn nồi niêu xoong chảo, cười nói: "Tô không muốn làm hàng xóm với dì tôi, hơn nữa, tin đồn về hai nhà chúng tôi càng lúc càng khó nghe, nào là cô cướp đối tượng của tôi, nói tôi gả cho lão Đinh là bất đắc dĩ, khi tôi giải thích thì họ nói tôi sĩ diện chống đỡ. Tôi sẽ ở lại đây làm hàng xóm với cô, khiến mấy người phụ nữ dài lưỡi kia mở rộng tầm mắt."

Tô Anh nhìn những vết rạn quanh người Kiều Lan Lan đã được chữa trị không ít, có vẻ như sau khi cô ta gả cho lão Đinh là thật lòng vui sướng.

Cô giúp Kiều Lan Lan treo màn lên, giường nhà Kiều Lan Lan lớn như giường nhà cô, đều rộng một mét năm.

Cô hỏi: "Tối qua cô và lão Đinh ngủ trên giường này à?"

Kiều Lan Lan đỏ mặt, nghĩ thầm cô gái mất trí nhớ này da mặt hình như dày một chút.

Cô ta và lão Đinh là hiệp nghị hôn nhân, sợ bị người khác nhìn vào nên ngủ cùng giường.

Lão Đinh rất quy củ, ngay cả góc áo cũng không dám chạm vào cô ta.

Cô ta nói: "Cũng tạm, không chen lấn"

Kiều Lan Lan nghĩ thầm, Tô Anh không coi cô ta là người ngoài, vậy cô ta cũng thoái mái một chút, Tô Anh chắc cũng không tức giận.

Cô ta nhướng mày, hạ giọng hỏi: "Phòng phía đông cải tạo xong, có phải đêm nay cô và doanh trưởng Hàn sẽ ngủ chung giường?"

Tô Anh nói: "Đương nhiên, nếu không tôi hỏi cô giường có ngủ để đủ không làm gì."

Kiều Lan Lan bị sự thẳng thắn của Tô Anh làm cho sợ ngây người, mất trí nhớ là trắng trợn như vậy sao?

Kiếp trước Hàn Cảnh Viễn chuyển đến phòng cảnh sát địa phương, cho đến trước khi cô ta sống lại anh cũng không tái hôn, tại sao kiếp này lại nhìn trúng Tô Anh chứ?

Cho nên, người trong khu đồn Hàn Cảnh Viễn mắc bệnh khó nói, kết hợp với chuyện của kiếp trước, cô ta suýt nữa cho là thật.

Cho đến khi Hàn Cảnh Viễn cưới Tô Anh, còn sắp chung giường chung gối với cô ấy thì lời đồn này tự nhiên sụp đổ.

Cô ta nuốt một cái, hạ giọng nói: "Cái kia, cô nghe tin đồn về nhà doanh trưởng Hàn không?"

Tô Anh lắc đầu: "Anh ấy làm sao, mọi người quan tâm chuyện riêng tư của anh ấy như vậy làm gì?"

Kiều Lan Lan có chút ngượng ngùng, nhưng cảm thấy vẫn nên nói với Tô Anh một chút thì tốt hơn.

Cô ta nói: "Là như vậy, doanh trưởng Hàn ly hôn với vợ trước, vợ cũ của anh ấy tung tin đồn rằng doanh trưởng Hàn mắc bệnh khó nói với người nhà cô ta, thực ra chúng tôi đều biết đây là tin đồn, doanh trưởng Hản sẽ không như vậy."

Tô Anh có chút ngốc, người đàn ông đẹp trai như vậy mà lãnh đạm sao, vậy không phải giống bình hoa xinh đẹp chỉ có thể nhìn không thể dùng sao.

Cô nói: "Tôi không tin lời đồn."

Bình Luận (0)
Comment