Thập Niên 70 Làm Ruộng Nuôi Con

Chương 42


Cùng một giá tiền, những người này giống như bác Lý, cũng đã mua, cô chuẩn bị bốn phần, nhưng chỉ có ba nhà tới lấy, nhiều ra một phần, cuối cùng để họ chia.

Lần này bán được 61 đồng năm hào, cộng thêm lần trước 20 đồng năm hào, tổng cộng là 82 đồng, số tiền này sắp bằng một năm thu nhập của người nông dân.

Lạc Khả Khả cảm thấy rất vui, toàn bộ đồ đã bán hết, kẹo chưa bán, cô hỏi mọi người có ai mua không, không nghĩ tới mọi người đều muốn mua.

Xem ra cô đã xem thường năng lực tiêu tiền của người dân trong huyện, không phải tất cả người dân ở thập niên bảy mươi đều nghèo, người ta có tiền, chỉ là họ không mua được lương thực thôi.

Kẹo cô chỉ bán một cái một phân tiền, có bao nhiêu cái thì cô cũng không rõ, chỉ là tạm thời lấy trong siêu thị.

Khi mọi người muốn mua, cô mới nghiêm túc đếm, thì mới biết tổng cộng có tới một trăm bốn mươi hai cái.

Mấy nhà mỗi người mua ba mươi mấy cái, cộng lại thì chỉ hơn một đồng thôi.


Lạc Khả Khả có chút xấu hổ, sau này cô sẽ không lấy kẹo bán nữa, thật không đáng tiền, quá lỗ rồi, biết thế cô lấy thêm mấy cân gạo bán mới đáng tiền.

Sau khi thu tiền, cô cùng mọi người nói mấy câu khách sáo rồi mới rời khỏi nhà họ Lý, gần về tới nhà cô mới lấy sẵn cái giỏ đeo lên người.

Cốc cốc, rất nhanh bên trong đã nghe tiếng thấy tiếng của mẹ Lạc, Lạc Khả Khả dạ một tiếng rồi cửa tự mở ra.

Mẹ Lạc sốt ruột kéo cô lại nhìn cô một hồi, thấy cô không bị gì nên mới yên tâm, đánh lên vai cô và nói: "Đứa con gái này, sao không nói với mẹ tiếng nào mà đã ra ngoài rồi.

"Lạc Khả Khả bỏ cái giỏ xuống, cô cũng hết cách, tay cô giờ như không phải của mình," Mẹ, mẹ mau lên đem cái giỏ này xuống bếp, mệt chết con rồi.

"Bưng lần cả trăm cân đồ, dù là nguyên chủ hay bản thân cô đi nữa cũng chưa có trải qua, cô đúng là người yếu đuối mà, như thế cũng không chịu được.

Lúc này mẹ Lạc mới chú ý tới cái giỏ dưới đất, có chút giật mình, trong lòng có chút cảm động không biết nên nói gì, rưng rưng nước mắt.

Lạc Khả Khả thật không chịu nổi cảnh này, cô bĩu môi một cái, “Nhìn mẹ kìa, đừng để con bị mất mặt trước bọn Đại Oa.


”Lời nói này rất làm tổn thương người khác, cô cũng không muốn nói vậy nhưng không nói vậy thì không phải nguyên chủ, cô cũng thấy bất lực.

Quả nhiên khi mẹ Lạc nghe xong lời đó, vội vàng lau khô nước mắt, xách đồ vào phòng bếp, và mở nắp giỏ ra.

Phát hiện trong rổ không chỉ có gạo trắng tinh, còn có loại bột Phú Cường tốt nhất, loại thịt ba chỉ thượng hạng, dầu, muối, đường, nước tương đều có.

Bất chợt khóe mắt đỏ lên, trong lòng vừa cảm động vừa lo lắng, con gái mua nhiều đồ về vậy, nếu để xui gia biết được sẽ thế nào?Đống này tốn không ít tiền!Lạc Khả Khả vừa bước vô bếp thì bị mẹ Lạc ồm chầm lấy, đột nhiên bị ôm thế cô cảm thấy không quen, đang chuẩn bị muốn đẩy ra thì phát hiện tay áo mẹ ướt ướt.

Cô ngước nhìn trần nhà và từ bỏ giãy giụa, đưa tay ôm lấy mẹ, ở trên người mẹ, cô cảm nhận được tình yêu và mùi hương quen thuộc của mẹ.

Từ khi ba mẹ cô gặp chuyện, cô sống một mình rất kiên cường, giờ được mẹ ôm thế, dù biết được người trước mắt mình không phải là người mẹ kiếp sau của mình, nhưng nhưng trong trái tim cô đã suy sụp.

Cô ôm chặt mẹ Lạc khóc một trận thật to, cô không quan tâm nguyên chủ lúc trước thế nào, giờ cô chỉ muốn khóc thật to, đem nỗi nhớ nhung cha mẹ hung hăng khóc thành tiếng.

Nguyên chủ đúng là ngu mà, có người nhà yêu thương cô như vậy mà cô không quý trọng, không biết yêu thương, nếu như nguyên chủ không biết quý trọng thì cô sẽ làm điều đó.

.

Bình Luận (0)
Comment