Cây cối xanh biếc, đường đất lầy lội không chịu nổi, xung quanh là nhà bằng gạch vuông thô ráp còn đơn sơ.
Ở đồng ruộng xa xa có thể thấy được mọi người đang chăm chỉ làm việc, mỗi người xanh xao vàng vọt ăn mặc cũ nát, quần áo cũng có mụn vá lớn nhỏ không đều.
“Lát nữa đi đào ít rau dại, mẹ Cẩu Tử có đi không?”
“Đi chứ, lát nữa tôi trở về lấy sọt.”
Hai bóng dáng cao gầy khiêng cuốc đi tới, vừa nói chuyện vừa lau mồ hôi trên trán.
Một bóng dáng xinh xắn đứng trên đường đất, người mặc váy dài tơ tằm màu trắng, mái tóc dài xõa tung trên vai, trên gương mặt diễm lệ là mờ mịt, có vẻ không hợp với nơi này lắm.
Hai người đang nói chuyện như không thấy được bóng dáng này, vừa nói vừa cười lập tức đi xuyên qua bên người cô.
Lục Thanh Nghiên im lặng thở phào nhẹ nhõm, đang định cất bước tay phải bất ngờ bị người ta nắm chặt lấy, giống như là sợ cô biến mất không thấy.
Bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp khàn khàn, mơ hồ lộ ra hoảng sợ: “Đừng đi!”
Lục Thanh Nghiên khiếp sợ quay đầu lại, không thấy rõ người nắm tay cô là ai, chỉ thấy được đôi mắt thâm thúy nóng bỏng.
Trên giường lớn xa hoa Lục Thanh Nghiên tỉnh lại, trên mặt vẫn còn lười biếng và mờ mịt khi mới tỉnh dậy.
Ngón tay dài nhỏ nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương, hồi tưởng lại cảnh tượng trong mơ tim không nhịn được đập nhanh hơn, vô cớ bực bội và khủng hoảng khiến cô rất khó chịu.
Ngoài cửa sổ tối đen, Lục Thanh Nghiên không còn buồn ngủ vén chăn xuống giường, đi tới cửa sổ nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, lộ ra vẻ mê mang.
Nói ra đây đã không phải là lần đầu tiên cô mơ thấy cảnh tượng như vậy.
Liên tục một tháng mơ thấy ba lần, kỳ lạ là hoàn cảnh giống nhau, người lại trở nên không giống nhau.
Người kia lần đầu tiên cô mơ thấy khi mới chỉ là đứa bé 10 tuổi, ốm đau bệnh tật nằm trên giường, cả người da bọc xương còn có vết thương.
Lần thứ hai lại mơ thấy lần nữa, người này đã là thiếu niên cơ thể cao lớn, trong mơ dung mạo của anh mơ hồ, nhớ rõ duy nhất chính là đôi mắt đẹp kia, thâm thúy khiến người ta vừa nhìn là bị hút vào.
Lần thứ ba cũng chính là vừa rồi, cô còn chưa kịp nói gì, chỉ nhìn thẳng vào mắt anh đã tỉnh lại.
Giấc mơ này như đại biểu cho chuyện gì đó, khiến Lục Thanh Nghiên không thể không nghĩ nhiều.
Trong lòng càng lúc càng khủng hoảng hơn, mãnh liệt đến mức luôn cảm thấy có người nói bên tai cô bảo cô cần phải làm gì đó.
Ngón trỏ tay trái của Lục Thanh Nghiên vuốt ve ngón giữa tay phải, trên ngón tay phải có một ấn ký giống như hình xăm, ấn ký đó giống như sợi dây đằng quấn quanh đầu ngón tay, tăng thêm ba phần diễm lệ.
Đây là không gian của cô, cũng là nội tình căn bản của Lục gia.
Một năm trước ông nội chết vì bệnh, đã đưa chiếc nhẫn này cho cô, nói với cô tất cả khởi nguyên của Lục gia đều vì chiếc nhẫn này, cũng bảo cô dùng máu nhận chủ, cuối cùng nhẫn hóa thành ấn ký trên ngón giữa của cô.
Sau này cô mới biết thứ này gọi là không gian, không gian rất to, rộng khoảng hơn ngàn mẫu, toàn bộ không gian chia thành hai, được tách ra bởi một con sông rộng hai mét, bên trái là đất đai, bên phải là nhà ở và kho hàng.
Cả không gian hình tròn, bốn phía được dãy núi vờn quanh, giữa núi có đám sương mù nhợt nhạt bao phủ, dưới chân núi đất bên trái gieo trồng hai mươi mấy mẫu cây ăn quả, cây ăn quả thường thấy không thường thấy trên thị trường ở đây đều đủ.
Trên mỗi cây treo đầy quả, quả to chồng chất khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Đất trước vườn trái cây có hơn ba mươi mẫu gieo trồng thảo dược, bên trong không thiếu nhân sâm, linh chi sang quý.
Còn lại có một mẫu rau, dư lại không ít đất gieo trồng rất nhiều lương thực, trong ruộng là màu vàng tràn ngập sức sống.
Bên phải con sông có một căn nhà gỗ tinh xảo 400 mét vuông, hàng rào bao xung quanh nhà gỗ, sân hơn trăm mét vuông trồng mấy cây hoa anh đào, dưới tàng cây bày bàn đá ghế đá cho người ta nghỉ ngơi.
Bên phải sân có một giếng nước đường kính 1 mét.