Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 109

Lục Thanh Nghiên đứng tại chỗ, nâng tay lên chạm vào cánh môi hồng nhuận, trong mắt có chút mê ly.

Cô mới bị anh hôn ư?

"Chu Cảnh Diên!"

Vừa rồi cô chỉ biểu hiện chút thân thiết, vậy mà người đàn ông này được một tấc lại muốn tiến thêm một thước hôn cô.

Thực sự thành đối tượng của anh, vậy chẳng phải sẽ bị anh ăn sạch ư?

Bên cạnh ruộng lúa.

Tiểu đội trưởng của đội hai Chu Kiến Dân đang bàn luận với đội trưởng Từ về thay đổi thời tiết trong thời gian gần đây.

Chu Cảnh Diên cầm bình nước đi tới, Chu Kiến Dân nhìn thoáng qua.

"Cháu đi vệ sinh một lát, sao trở về còn có thêm bình nước?"

Chu Cảnh Diên không nói chuyện, ngẩng đầu nhìn sắc trời một lát, vẻ mặt nghiêm trọng.

"Chú họ, đại đội trưởng, trong khoảng thời gian này thời tiết nóng không bình thường, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện."

Chu Cảnh Diên đứng trước mặt hai người, cơ thể thon dài cao hơn hai người rất nhiều, khí thế bức người.

"Sao cháu lại nói như vậy?"

Đội trưởng Từ vừa nghe Chu Cảnh Diên nói như vậy, biểu cảm cũng nghiêm trọng hơn.

Trong khoảng thời gian này không phải là ông ấy không chú ý tới thay đổi của thời tiết, e rằng sẽ xuất hiện tình huống 10 năm trước.

Trải qua những ngày khổ sở đó, ông ấy thực sự không muốn cảm thụ lần nữa.

"Ông Liêu nói sẽ có một trận mưa to, nhìn tầng mây chồng chất chỉ sợ cơn mưa này không nhỏ, không biết sẽ mưa bao lâu."

Chính vì nghe một ông cụ của đội một nói chuyện, Chu Cảnh Diên mới cùng Chu Kiến Dân tới tìm đội trưởng Từ.

Ông Liêu mà Chu Cảnh Diên nói, là người có thể nhìn hiểu thay đổi của thời tiết.

Mười lần thì ông ấy nói trúng 9 lần. gặp thời tiết mưa to gió lớn.

Chu Cảnh Diên nhắc tới ông Liêu, đội trưởng Từ càng thêm hoảng hốt.

"Nên làm gì bây giờ?"

Đội trưởng Từ hỏi Chu Cảnh Diên theo bản năng.

Bản lĩnh của tên nhóc Chu Cảnh Diên này, ông ấy biết rất rõ.

Có đôi khi đội trưởng Từ do dự, sẽ tìm anh giúp đỡ.

"Biện pháp duy nhất hiện giờ chính là thu hoạch hết những thứ có thể thu hoạch."

"Làm như vậy người trong đội chắc chắn sẽ phản đối."

Không lâu trước đây, phần lớn lương thực trong ruộng đã được thu hoạch.

Thực sự dựa theo biện pháp của Chu Cảnh Diên, chỉ có thể thu hoạch khoai tây, đậu nành, khoai lang đỏ còn chưa đến lúc thu hoạch.

"Tối nay mở cuộc họp vậy."

Đội trưởng Từ hạ quyết tâm.

Cho dù bị người ta mắng, cũng phải liều một trận.

Lương thực là tính mạng của dân chúng, nếu thực sự xảy ra chuyện, chờ đợi đại đội Thịnh Dương bọn họ sẽ là nạn đói và tử vong.

Đội trưởng Từ tâm hoảng ý loạn, thảo luận với Chu Cảnh Diên và Chu Kiến Dân xong thì nhanh chóng rời đi.

Ông ấy còn cần trao đổi với cán bộ khác trong đội về chuyện này.

"Cảnh Duyên, cháu cho chú họ uống một ngụm nước của cháu đi."

Đứng dưới ánh mặt trời nói chuyện lâu như vậy, Chu Kiến Dân miệng đắng lưỡi khô, muốn uống một ngụm nước.

Chu Cảnh Diên liếc mắt nhìn Chu Kiến Dân một cái: "Không được!"

"Cái gì? Chú không nghe lầm đấy chứ?"

Chu Kiến Dân trợn tròn mắt.

Cháu họ này của ông ấy ngay cả một ngụm nước cũng không cho ông ấy uống sao?

Anh trở nên keo kiệt từ khi nào thế?

"Những thứ khác thì được, nước này không được."

Chu Cảnh Diên thản nhiên mở miệng, xoay người rời đi.

Chu Kiến Dân nghe Chu Cảnh Diên nói, luôn cảm thấy không đúng chỗ "Tên nhóc cháu coi bình nước này như bảo bối như vậy, không phải là đối tượng của cháu tặng đấy chứ?"

Chu Kiến Dân thuận miệng hỏi như vậy, căn bản không trông cậy Chu Cảnh Diên sẽ đáp lại ông ấy.

Hơn nữa trong lòng Chu Kiến Dân không tin Chu Cảnh Diên sẽ có đối tượng.

Mấy năm nay ông ấy không ngừng thấy được một lần cô gái của mấy đội sản xuất cố ý tiếp cận Chu Cảnh Diên.

Kết quả anh nói thằng cút, đánh gãy mấy đoạn nhân duyên.

Ông ấy đoán có lẽ cháu họ sẽ sống độc thân cả đời, chuyện này khiến ông ấy hơi sầu.

"Đúng vậy!"

Khi Chu Kiến Dân đang suy nghĩ miên man, hình như nghe thấy bên cạnh truyền tới giọng nói lạnh nhạt.

"Hửm? Cháu thực sự có đối tượng ư?"

Chu Kiến Dân nghỉ ngờ biến thành khiếp sợ, đôi mắt nhìn chằm chằm bình nước.

Giống như muốn nhìn xem, rốt cuộc là nữ đồng chí nào tặng.

"Cháu có đối tượng rất kỳ lạ ư?"

Chu Cảnh Diên cau mày, cảm thấy khó hiểu.

Vì sao mọi người cảm thấy anh sẽ không có đối tượng?

Anh làm gì mà khiến người ta hiểu lầm như thế?

"Kỳ lạ! Rất kỳ lạ!"
Bình Luận (0)
Comment