Không biết vì sao, trong lòng lại có dự cảm không được tốt lắm.
Lần trước có loại dự cảm mãnh liệt này, vẫn là khi cô sắp xuyên qua.
Hiện giờ lại có dự cảm xấu, chẳng lẽ thực sự sắp xảy ra chuyện gì đó?
Trên đồng ruộng truyền tới tiếng nói chuyện của đội trưởng Từ với thôn dân.
"Mau lên mau lên, đều đào đi."
Đội trưởng Từ mặc áo tơi đứng trong mưa to, chỉ huy đám người đào bờ ruộng, tránh cho mưa quá to ngập đồng ruộng.
Lúc này ngoài ruộng còn có lúa nước đang trổ bông.
Đội trưởng Từ lo lắng có quá nhiều nước, sẽ khiến lúa nước bị hỏng.
Bận rộn cả một tối, đội trưởng Từ và mấy chục thôn dân kéo cơ thể mệt mỏi về nhà.
Mưa vẫn luôn rơi, rơi đến trái tim của mọi người trong đại đội Thịnh Dương đều thấp thỏm.
Cán bộ của mấy đại đội gần đó đặc biệt hoảng loạn.
Đã nhiều ngày Lục Thanh Nghiên vẫn luôn ở trong nhà không ra cửa, thường ló đầu ra ngoài nhìn.
Trời mưa liên tục năm ngày, không có ý định dừng lại.
Tới ngày thứ sáu, cả đại đội Thịnh Dương yên tĩnh đột nhiên loạn cả lên.
Sáng sớm có tiếng kẻng vang lên, đội trưởng Từ vừa chạy vừa la to.
"Mọi người nhanh thu dọn đồ trong nhà, đến Thanh Sơn trốn đi."
"Không nên lấy đừng lấy, nắm chắc thời gian."
"Đê đập sắp sập, đều mau lên núi."
"Đừng chậm trễ nữa, muốn chết thì không đi."
"Ngô lão tam, Phan Toàn... Các ông đến kho hàng của đại đội, dọn toàn bộ lương thực bên trong lên Thanh Sơn."
Lục Thanh Nghiên bừng tỉnh, nhanh chóng thay một bộ quần áo.
Thu dọn hết đồ trong nhà có thể thu vào không gian.
Bên ngoài càng ngày càng loạn, Lục Thanh Nghiên ở trong phòng nghe mọi người chạy vội tới Thanh Sơn. như cô cũng hơi luống cuống.
Cô có không gian không sợ xảy ra chuyện, chỉ hơi lo lắng cho Chu Cảnh Diên.
"Thanh Nghiên, mau mở cửa, nhanh lên núi thôi."
Lý Tố Hoa dùng sức gõ cửa sân nhà Lục Thanh Nghiên, Lục Thanh Nghiên nhanh chóng chạy vội qua mở cửa.
Ngoài cửa, Lý Tố Hoa cõng một sọt tre to.
Tay trái ôm một cái chăn bông, tay phải xách theo gà mái già mình nuôi.
"Bác gái, cháu biết rồi ạ, bác mau đi lên núi đi, cháu sẽ lập tức tới ngay."
"Cháu nhanh lên, đại đội trưởng nói đê đập sắp sập."
Trên mặt Lý Tố Hoa không che giấu được sợ hãi, tốt bụng nhắc nhở Lục Thanh Nghiên.
Gần đại đội Thịnh Dương có một hồ chứa lớn, một khi đê đập trên đập chứa nước sập, mười mấy đại đội xung quanh sẽ bị bao phủ.
"Được."
Đợi Lý Tố Hoa rời đi, Lục Thanh Nghiên xoay người trở về phòng.
Thực ra cô không có gì cần thu dọn, tất cả đồ đều ở trong không gian.
Sở dĩ còn chưa đi, là muốn cún con Bổn Bổn.
"Bổn Bổn... Bổn Bổn..."
Lục Thanh Nghiên tìm khắp nhà, cũng không thấy bóng dáng Bổn Bổn.
Cô hơi luống cuống, không biết con cún kia chạy đi đâu rồi?
"Nghiên Nghiên!"
Cửa sân bị người ta đá văng ra.
Bóng dáng cao lớn của Chu Cảnh Diên chạy vào, nhìn thấy Lục Thanh Nghiên cuối cùng mới an tâm hơn.
"Sao anh lại tới đây?"
Lục Thanh Nghiên chạy về phía Chu Cảnh Diên.
"Mau đi theo anh."
Chu Cảnh Diên nắm chặt tay Lục Thanh Nghiên, không cho phân trần chạy ra ngoài. Lục Thanh Nghiên nắm lấy tay Chu Cảnh Diên.
Mới nói xong, Bổn Bổn chạy từ chỗ góc hàng rào ra.
Gương mặt Chu Cảnh Diên âm trầm nâng Bổn Bổn lên, ôm nó vào trong lòng: "Đi theo anh."
Lục Thanh Nghiên không nói gì nữa, cõng giỏ tre đi theo bên cạnh Chu Cảnh Diên.
Bên ngoài đã sớm không có người, có lẽ đều chạy lên Thanh Sơn.
Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên còn chưa tới Thanh Sơn, bên tai nghe được tiếng dòng nước chảy xiết, cô quay đầu lại nhìn.
Hồng thủy vẩn đục dưới mưa to lao nhanh tới, chỉ trong nháy mắt bao phủ vô số phòng ốc, đồng ruộng.
Hồng thủy thế tới rào rạt lao rất nhanh, chỉ trong nháy mắt giống như đã lao tới trước mặt Lục Thanh Nghiên.
Chu Cảnh Diên vươn tay nắm chặt tay Lục Thanh Nghiên, bước nhanh hơn: "Đi mau."
Lục Thanh Nghiên đặt tay vào lòng bàn tay của Chu Cảnh Diên, đi theo anh dùng tốc độ nhanh nhất chạy vội di.
Hai người mới chạy lên Thanh Sơn, còn chưa kịp thở dốc.
Ngay sau đó, hồng thủy bao phủ toàn bộ đại đội Thịnh Dương, giống như dã thú hung mãnh mà đói khát.
Lục Thanh Nghiên đứng ở giữa núi, biểu cảm phức tạp nhìn phía xa.
"Đừng nhìn, chúng ta đi."
Chu Cảnh Diên nắm lấy tay Lục Thanh Nghiên, đi tới chỗ cao của Thanh Sơn.
Nước mưa đánh lên người hai người, rất nhanh khiến quần áo của hai người ướt nhẹp.