"Chỗ thím còn ít lương thực, hay là cho cháu một ít nhé."
"Cảm ơn thím Quế, đây không phải là cóc ghẻ mà là ếch trâu, sau khi làm xong sẽ thành đồ ăn rất ngon."
Lục Thanh Nghiên cười cảm ơn Trương Quế Hương, lại giải thích với mấy thím khác.
"Thực sự là khác với cóc ghẻ, con này ăn thế nào?"
Một bác gái cầm một con ếch trâu, đôi mắt sáng lên nhìn Lục Thanh Nghiên.
"Ăn kiểu gì cũng được, xào lên ăn, nấu chín là ăn được ạ."
"Vậy cháu tìm được ở đâu thế?"
Mấy thím gấp không đợi nổi dò hỏi.
Ếch trâu cũng là một món thịt, đối với mấy người đã mấy ngày không được ăn tử tế mà nói, ước gì có thể lập tức chạy đi bắt một ít.
"Ở một vũng bùn bên dòng suối, bên trong còn có không ít ạ."
Lục Thanh Nghiên vừa nói xong, mấy thím vây xem vội vàng chạy về phía nhà mình.
"Đầu chạy đi đâu thế?"
"Cả đám hoang mang rối loạn, có phải xảy ra chuyện gì hay không?"
Có thôn dân tò mò nhìn qua, chỉ kịp nhìn thấy mấy thím chạy đi mất.
Lục Thanh Nghiên cõng sọt, xách theo thùng gỗ đi về chỗ nghỉ ngơi.
Khi liếc thoáng qua hình như cô thấy được Trần Ni lén đi theo mấy thím rời đi.
Lục Thanh Nghiên không để ý tới cô ta, chỉ cần cô ta không tác quái bên cạnh cô, đương nhiên là cô sẽ không chủ động đi trêu chọc cô ta.
"Bác gái, tối nay có đồ ăn ngon rồi."
Lục Thanh Nghiên đặt sọt xuống, cầm thùng gỗ tới bên cạnh Lý Tố Hoa.
"Đây là gì thế? Không phải là cóc ghẻ sao?"
Lý Tố Hoa bị dọa sợ, trong thùng gỗ có một đống ếch trâu.
"Đây là ếch trâu, ăn rất ngon ạ, lát nữa bác gái lột da ra, cháu sẽ nấu cho bác gái ăn."
"t7 đực" Lý Tố Hoa nhận lấy thùng gỗ trong tay Lục Thanh Nghiên, sau đó xoay người đi sang một bên.
Lục Thanh Nghiên cũng không rảnh rỗi, cầm sọt thu thập thuốc hái hôm nay.
Đợi Lục Thanh Nghiên giết ếch trâu xong, Lục Thanh Nghiên đi tới trước bệ bép tạm thời chuẩn bị nấu ăn.
Củi lửa dưới bệ bếp vừa mới nhóm xong, Lục Thanh Nghiên bắt đầu dùng thêm gia vị xào ếch trâu đã chặt sẵn.
Mùi thơm tràn ngập ra, thôn dân ở bốn phía ló đầu nhìn qua.
Đợi ếch trâu chín xong, Lục Thanh Nghiên bưng hơn nửa bát cho nhà Từ lão ngũ ở bên cạnh, Lý Tố Hoa cũng bưng cho nhà đại đội trưởng hơn nửa bát.
Khi hai người bận rộn xong ngồi xuống, trời đã tối tăm.
Lý Tố Hoa cầm chiếc đũa, gắp một miếng ếch trâu dính đầy ớt cay lên: "Ăn ngon, ăn quá ngon."
Lý Tố Hoa không nghĩ tới, ếch trâu nhìn giống cóc ghẻ xào lên lại ăn ngon như vậy.
Vừa mềm vừa thơm, không kém thịt heo chút nào.
"Ăn ngon thì ăn nhiều một chút ạ."
Lục Thanh Nghiên dùng đũa gắp một miếng ếch trâu cho Lý Tố Hoa, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Con bé này cháu dùng quá nhiều mỡ."
Lý Tố Hoa đau lòng nhìn, miệng luôn nhắc mãi bảo Lục Thanh Nghiên tiết kiệm một chút.
Chậu ếch trâu này ngập mỡ, vừa nhìn là biết cho không ít mỡ vào.
Có nhà ai dám cho nhiều mỡ như cô nhóc này?
"Vất vả lắm mới có một bữa ăn ngon, bác gái đừng nhắc mãi cháu nữa, được không ạ? Lần sau cháu sẽ chú ý một chút."
Biết người thời đại này tiết kiệm cỡ nào, Lục Thanh Nghiên không phản bác Lý Tố Hoa, hơi gật đầu.
"Cháu đó, nhanh ăn đi, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất."
Hai người vui sướng ăn ếch trâu.
Các thôn dân cả chiều bắt ếch trâu, buổi tối cũng kiến thức được mỹ vị của ếch trâu. hết sạch.
Sáng sớm ngày thứ ba.
Lục Thanh Nghiên tỉnh lại, duỗi eo một cái.
"Tạnh mưa rồi ư?"
Phát hiện trên đỉnh đầu không có giọt mưa rơi, Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu nhìn qua.
Vậy mà phát hiện mưa thực sự ngừng rơi!
Cô đi tới chỗ sườn núi, ánh mắt nhìn về phía chân núi, hình như hồng thủy rút đi so với ngày hôm qua.
Rửa mặt đánh răng xong, Lục Thanh Nghiên ở chỗ yên tĩnh dùng bữa sáng đơn giản.
Cả buổi sáng, cô vẫn luôn đợi Chu Cảnh Diên tới tìm mình.
Kết quả khi sắp tới 11 giờ, cũng không thấy anh tới.
Lục Thanh Nghiên không có biện pháp đành phải xách theo hộp thuốc, đi tới đội hai.
Dọc theo đường đỉi, còn gặp mấy đứa bé sinh bệnh.
Lục Thanh Nghiên chữa trị cho bọn họ xong, lúc này mới tiếp tục đi tới đội hai.
Chỗ nghỉ ngơi của đội hai ở ngay bên cạnh đội một, Chu Cảnh Diên ở cách Lục Thanh Nghiên khoảng 80 mét.
Thấy hình bóng quen thuộc ở phía xa, lúc này đang quay lưng về phía, Lục Thanh Nghiên nhếch miệng cười.
Khi cô vừa định tiến lên, tầm mắt lướt qua bóng dáng anh, nhìn thấy người đứng trước mặt anh.