Chỉ cần cô nương theo sổ hộ khẩu của “Lục Thanh Nghiên” làm hộ khẩu, sau này cô chính là cô.
Lý Tố Hoa gật đầu, không hỏi nhiều nữa.
“Cơm sắp nguội rồi, mau ăn đi.”
Lý Tố Hoa vội vàng bảo Lục Thanh Nghiên ngồi xuống.
Trên bàn có ba món ăn, một đĩa rau dại trộn, một đĩa trứng gà quấy, còn có một bát nhỏ canh thịt gà, món chính là cơm khoai lang đỏ.
“Canh gà này là chị dâu Tưởng cháu mới bưng tới, trong nhà không có đồ ăn khác, hôm nay cháu tạm chấp nhận vậy ngày mai bác sẽ đến hợp tác xã mua bán mua ít thịt.”
Lý Tố Hoa ngồi xuống xong vội vàng đẩy canh thịt gà và trứng gà đến trước mặt Lục Thanh Nghiên, lộ ra tươi cười hiền từ.
“Như vậy rất tốt rồi, bác gái bác cứ kệ cháu, mấy ngày này có khả năng phải làm phiền bác, bác đừng chê cháu.”
“Nói cái gì thế, cháu có thể làm phiền bác, bác vui sướng còn không kịp ấy chứ.”
Lý Tố Hoa cười ha ha, bà ấy càng nhìn càng thích Lục Thanh Nghiên, hiểu chuyện còn lợi hại, sau này có thể ở lại đại đội Thịnh Dương là phúc của đại đội Thịnh Dương bọn họ.
Lục Thanh Nghiên lộ ra tươi cười dịu dàng động lòng người, bưng bát cơm lên, cũng không chê.
Đồ ăn đơn sơ chút, nhưng có thể ăn được.
Sau khi ăn xong, Lục Thanh Nghiên chủ động giúp dọn dẹp bàn, nhưng bị Lý Tố Hoa đẩy ra:
“Cháu mệt mỏi rồi nhanh đi nghỉ ngơi đi, để mình bác dọn dẹp là được.”
Thấy không còn việc gì, Lục Thanh Nghiên không lại đoạt với Lý Tố Hoa nữa, vào phòng.
Rất nhanh Lý Tố Hoa lại ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa: “Thanh Nghiên, cháu muốn rửa mặt rửa chân thì có nước nóng bác nấu trong nồi ấy.”
“Cảm ơn bác.”
Lục Thanh Nghiên mở cửa đi ra ngoài, rửa mặt đơn giản một lát.
Trời còn chưa hoàn toàn đen lại, trên tủ đầu giường châm đèn dầu, Lục Thanh Nghiên tắm rửa dưỡng da trong không gian xong mới ra.
Lục Thanh Nghiên tắm gội xong cả người tản ra mùi thơm nhàn nhạt, da thịt trắng như tuyết, hai má phiếm rặng mây đỏ, nhìn còn khiến người ta kinh diễm hơn ban ngày.
Nằm trên giường xa lạ, Lục Thanh Nghiên có chút không ngủ được, mở to mắt nhìn trần nhà.
Xuyên qua ngày đầu tiên có thể dùng hỗn loạn và tồi tệ để hình dung, không biết sau này sẽ thế nào, còn có khả năng trở lại thế kỷ 21 hay không.
Có lẽ là ngủ trên giường không quen, Lục Thanh Nghiên cả đêm đều mơ mơ màng màng, ngày hôm sau trời mới sáng đã tỉnh.
Nhà chính đã có động tĩnh, Lục Thanh Nghiên đứng dậy lấy quần áo dự phòng khác ra thay.
Áo sơ mi màu lam nhạt đơn giản, lúc này lại là quần dài màu đen.
Mở cửa đi ra ngoài, Lý Tố Hoa vừa vặn bưng nước ấm đi từ bếp ra: “Thanh Nghiên tỉnh rồi à?”
“Bác gái, chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng, mau tới rửa mặt ăn cơm.”
Lý Tố Hoa vui tươi hớn hở tiếp đón Lục Thanh Nghiên, nhìn sắc mặt cô không tệ lắm, có lẽ tối qua ngủ ngon.
“Cảm ơn bác gái.”
Rửa mặt xong, Lục Thanh Nghiên và Lý Tố Hoa ăn cơm sáng.
“Bác dẫn cháu đến nhà đại đội trưởng.”
Sau khi dọn dẹp nhà xong, Lý Tố Hoa mang theo mấy quả táo Lục Thanh Nghiên đưa cho tối qua đi ra.
Lục Thanh Nghiên nhìn không hỏi gì, nhưng bảo Lý Tố Hoa đợi mình một lát, cô đi vào phòng lấy nửa cân đường đỏ còn có chứng minh thân phận của Lục Thanh Nghiên.
Rương mây của cô không to lắm, tối hôm qua đã lấy gạo và táo, hôm nay lại lấy nửa cân đường đỏ, cô không định lấy đồ gì ra nữa, tránh khiến người ta hoài nghi.
“Sao cháu còn mang theo đồ?”
Lý Tố Hoa vừa thấy là nửa cân đường đỏ, không nhịn được hỏi.