Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 147

Mẹ Tào quật cường phản bác: "Không phải là hiện giờ tôi không cần nữa sao!"

"Các thím, cháu là tự nguyện, chỉ cần bọn họ đồng ý với điều kiện của cháu."

"Tôi đồng ý, bắt đầu đi."

Mẹ Tào đẩy Tào Húc vốn không nguyện ý lắm, cười hì hì vội vàng nói.

Lục Thanh Nghiên hơi nhướng mày, đưa lương thực cho Lý Tố Hoa nhờ bà ấy bảo quản trước, lúc này mới mở miệng nói với hai người.

"Đừng đổi ý đấy nhé!"

"Không đổi ý, cô nhanh lên đi, chúng tôi còn vội về nhà."

Lục Thanh Nghiên gật đầu, tiến lên mấy bước nâng bàn tay non mịn của mình lên nhìn mấy lần.

"Chuẩn bị xong chưa?"

Tào Húc nuốt nước bọt, có chút muốn lùi về sau.

Sao Lục Thanh Nghiên có thể cho anh ta cơ hội đổi ý, giơ tay tát mạnh Tào Húc.

Cái tát vang dội quanh quẩn xung quanh.

Đầu Tào Húc nghiêng sang một bên, trên mặt lập tức hiện rõ dấu bàn tay.

"Đau quá đau quá, đánh người đau quá!"

Còn không đợi Tào Húc và mẹ Tào nói gì, Lục Thanh Nghiên kêu đau trước một bước, còn yếu ớt thổi bàn tay mình.

Mẹ Tào nhìn thấy dấu tay trên mặt con trai, không nhịn được mở miệng nói.

Kêu đau xong, Lục Thanh Nghiên lại giơ tay tát Tào Húc thêm một cái.

Lần này Tào Húc bị đánh lùi về sau hai bước, suýt nữa ngã xuống đất.

"Cô... Sao cô có thể ra tay mạnh như vậy?"

Vẻ mặt mẹ Tào đau lòng, tiến lên đỡ lấy Tào Húc.

Rất muốn đổi ý, nhưng đã tát hai cái, nên làm gì bây giờ?

"Một nữ đồng chí yếu ớt như tôi, sao có thể ra tay nặng được? Chẳng lẽ con trai bà chưa từng bị đánh?"

Liuc Thanh Nghiên đi† mình nhìn me Tào trên ung mắt yinh đen lâ ra ấm ức.

"Nếu không thì thôi vậy, tay tôi đau quá, không muốn đánh nữa."

"Không được, cô đã tát hai cái, không thể thôi như vậy."

"Vậy... Lại bắt đầu nhé?"

Lục Thanh Nghiên chần chừ một giây, hỏi mẹ Tào.

Mẹ Tào tức giận tới mấy, cũng phải an ủi Tào Húc: "Con trai, con lại nhịn một lát."

Mặt Tào Húc đau muốn chết, vẫn nghe lời mẹ Tào nói gật đầu.

Lục Thanh Nghiên hơi nhếch miệng, khi không có ai chú ý tới thì bôi thuốc mỡ tăng đau đớn của người ta vào lòng bàn tay.

"Vậy tôi bắt đầu đây, đừng trách tôi."

Lục Thanh Nghiên giơ tay lên, lần này cô không tát một cái.

"Bốp bốp..."

Liên tục mấy cái tát vang lên, xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Mẹ Tào trợn mắt há miệng nhìn, trong lúc nhất thời giống y như đầu gỗ căn bản không thể nhúc nhích.

Mấy người vây xem đều nói thầm trong lòng, đồng chí Lục mạnh như vậy ư?

_“

Cuối cùng Tào Húc không nhịn được, kêu to ra.

Mặt nóng rát đau đớn, giống như bị hắt dầu lên mặt, đau đến mức anh ta ngồi xổm trên đất, che gương mặt bị đánh.

"Đánh người đau quá, không bao giờ đánh nữa."

Lục Thanh Nghiên nói thầm, đau lòng nhìn bàn tay ửng đỏ của mình.

Trần Ni tránh phía sau đám người, nhìn thấy rõ dáng vẻ bạo lực của Lục Thanh Nghiên.

Luôn cảm thấy mặt mình cũng đau đớn theo.

"Bác gái, hình như con trai bác không được, hay là bác tới đi?"

Lục Thanh Nghiên giơ tay nhìn mẹ Tào.

"Không, tôi không muốn."

Mẹ Tào há hốc miệng, khi kịp phản ứng thì dùng sức lắc đầu.

"Cái gì? Bác muốn tôi đánh bác ư?"

Giong nói của Ltiic Thanh Nghiên hơi †o- "Bác ái vì lưng thưc bác đúng là liều mạng."

Bàn tay đánh mạnh xuống, tiếng tát tràn ngập tiết tấu lại vang lên lần nữa.

Mẹ Tào liên tục phát ra tiếng kêu thống khổ và thảm thiết.

Mỗi khi Lục Thanh Nghiên đánh xuống, người vây xem đều nhắm mắt theo bản năng.

Nhà xấu xa của đội ba cũng có ngày hôm nay, đúng là khiến người ta sảng khoái.

"Hu hu khu..."

Tát mười mấy cái xong, không đợi mẹ Tào nổi giận, Lục Thanh Nghiên kêu đau trước một bước.

"Không đánh, không bao giờ đánh nữa."

"Cô... Tê... Đau chết mất."

Mẹ Tào chỉ vào Lục Thanh Nghiên, không đợi bà ta nói ra, gương mặt càng ngày càng đau, đau đến mức bà ta không nói nên lời.

"Bác gái, lương thực này là của bác."

Vẻ mặt Lục Thanh Nghiên đau lòng lấy túi lương thực trong tay Lý Tố Hoa, ném túi lương thực cho mẹ Tào.

Mẹ Tào muốn đón lấy theo bản năng, nhưng không biết sao lại thế này.

Còn chưa đỡ lấy túi đã rơi xuống đất, khoai lang đỏ khoai tây ở bên trong rơi đầy đất.

"Ai da, bác gái, sao bác không đón lấy chứ?"

Lục Thanh Nghiên diễn rất khoa trương, kẻ ác tố cáo trước chỉ trích mẹ Tào.

Mẹ Tào khổ mà không nói nên lời, một tay che gương mặt đau đớn khó nhịn, một tay nhặt khoai lang đỏ khoai tây rơi đầy đất.

"Của tôi, đều là của tôi."
Bình Luận (0)
Comment