"Đội hai đều lan truyền, tôi nghe được là chuyện tốt mợ cả anh Cảnh Diên làm."
Thẩm Nguyệt oán hận bất bình, khẽ cắn môi.
So với Tôn Chiêu Đệ, hai bà già kia càng ghê tởm hơn.
Cả ngày như muốn tốt vì anh Cảnh Diên, có người nào không biết bộ mặt thật của bà ta.
"sồi"
Lục Thanh Nghiên thản nhiên gật đầu, biểu cảm rất bình tĩnh.
"Sao cô không giật mình chút nào vậy?"
Thẩm Nguyệt bị Lục Thanh Nghiên đánh bại, khâm phục tới cực hạn.
Vậy mà cô im hơi lặng tiếng làm đối tượng với Chu Cảnh Diên.
Là Chu Cảnh Diên đấy!
Là Chu Cảnh Diên không thèm liếc mắt nhìn người khác lấy một cái!
"Vì sao phải giật mình? Đã sớm dự liệu tới."
Bị người ta biết thì biết thôi, lại không phải chuyện mất mặt gì.
"Thanh Nghiên, chuyện đó là thật ư?"
Ngô Tiểu Anh chạy tới, đôi mắt tỏa sáng.
"Thật, thật, còn thật hơn trân châu."
Lục Thanh Nghiên suýt nữa trợn trắng mắt, luôn cảm thấy cả ngày hôm nay đừng mơ được yên bình.
"Thanh Nghiên à, cháu xem thím nói thế nào, cháu và Cảnh Diên xứng đôi cỡ nào."
Đường Quyên đi từ xa tới, còn chưa tới trước mặt Lục Thanh Nghiên, tiếng cười đã truyền khắp đội một.
"Thím Đường."
Lục Thanh Nghiên nhìn thấy Đường Quyên thì hơi đau đầu.
Vẻ mặt Đường Quyên xán lạn, dùng mông đẩy Ngô Tiểu Anh ra.
Cả người tiến tới trước mặt Lục Thanh Nghiên, cười với hàm ý sâu xa.
"Cháu xem ánh mắt của thím tốt đúng không."
Đường Quyên tự biên tự diễn: "Lần trước thím bảo cháu xem mắt với Cảnh Diên, cháu còn không chịu, kết quả hai đứa lại lặng lẽ bên nhau." Lục Thanh Nghiên cười xấu hổ, liếc mắt ra hiệu với Ngô Tiểu Anh.
Ngô Tiểu Anh cho cô biểu cảm không giúp được gì, lắc đầu.
"Cháu nói cho thím nghe, hai đứa ở bên nhau khi nào?"
Phần lớn phụ nữ đều có bệnh chung là thích hóng chuyện, lúc này biểu lộ không sót gì trên người Đường Quyên.
"Mới xác định ạ."
Rơi vào đường cùng, Lục Thanh Nghiên đáp lại Đường Quyên.
Cô sợ nếu hôm nay không nói một câu, với tính cách của Đường Quyên sẽ ở bên cô cả ngày.
"Thím rất coi trọng hai đứa, cậu nhóc Cảnh Diên không cha không mẹ, làm việc lại giỏi, trông còn đẹp trai, tất cả đều phù hợp với yêu cầu của cháu."
Đường Quyên cười nhắc tới những lời Lục Thanh Nghiên lấy ra ứng phó bà ấy lúc trước.
Thẩm Nguyệt vừa nghe còn có chuyện này, thì trợn mắt nhìn chằm chằm Lục Thanh Nghiên.
"Lúc nào làm hỉ sự thế?"
Trò chuyện một lát, đề tài của Đường Quyên trật di.
"Mẹ, nói ít mấy câu có được không ạ?"
Ngô Tiểu Anh thực sự muốn ngửa mặt lên trời thét dài, mẹ cô ấy lại phát tác ý định làm bà mối từ trong xương cốt.
"Thím yên tâm đi, nếu cháu và Nghiên Nghiên có chuyện tốt, nhất định sẽ mời thím làm bà mối."
Chu Cảnh Diên xách theo một con gà rừng đi từ phía xa tới, dọc đường đi đều có rất nhiều ánh mắt tò mò đánh giá anh.
Đối với những ánh mắt này, Chu Cảnh Diên trực tiếp làm lơ, trấn định thản nhiên đi tới trước mặt Lục Thanh Nghiên.
"Ai ui, cháu nói gì thế."
Đường Quyên vừa nghe thấy thế, tươi cười càng thêm xán lạn.
"Cháu yên tâm đi, thím làm bà mối chắc chắn sẽ làm thỏa đáng cho các cháu, không để các cháu nhọc lòng."
Chu Cảnh Diên gật đầu đáp, lúc này Đường Quyên mới hài lòng rời đi.
Ngô Tiểu Anh và Thẩm Nguyệt không ở lại lâu, nhường không gian lại cho đôi tình nhân vừa mới xác định quan hệ. Ánh mắt nhìn con gà rừng anh cầm trong tay, Lục Thanh Nghiên lộ ra biểu cảm kinh ngạc:
"Anh bị thương còn chạy đi bắt gà rừng ư?"
Chu Cảnh Diên ừm một tiếng, bóng dáng cao lớn ngồi bên cạnh cô.
"Chu Cảnh Diên, em thấy anh là không muốn khỏe lại đúng không?"
Lục Thanh Nghiên tức giận, nhìn vị trí vết thương của anh: "Miệng vết thương có chảy máu không?"
"Không có."
Bị cô quát lớn, Chu Cảnh Diên không tức giận, trái lại biểu cảm trên mặt càng thêm dịu dàng.
Anh thích dáng vẻ quan tâm anh của Lục Thanh Nghiên, chuyện này chứng minh trong lòng cô có anh.
Sáng sớm, chú bác thím trong đội hai kéo anh không buông.
Cứ hỏi anh có phải là đối tượng với bác sĩ Lục mới tới hay không.
Đương nhiên là anh không phủ nhận, hào phóng thừa nhận.
Vui sướng quá mức nên anh đi sâu vào trong núi bắt một con gà, hưng phấn cầm tới bên cạnh Lục Thanh Nghiên.
Anh muốn mọi người nhìn thấy, khiến cho bọn họ biết quan hệ giữa anh và cô.
"Trước khi vết thương khỏi hẳn, không được làm vận động mạnh, có biết hay không?"
Lục Thanh Nghiên hừ lạnh một tiếng, đặt dược liệu đã thu thập xong sang một bên.
"Anh biết, sẽ không đi nữa."
Chu Cảnh Diên ngoan ngoãn gật đầu, hoàn toàn không còn dáng vẻ lạnh lùng xa cách thường ngày.
"Anh đi làm gà đi, lát nữa em nấu cho anh ăn."
"Được!"