Trương Khánh mặc kệ tất cả, cho dù mỗi cân kiếm ít một chút, cũng muốn lấy hết hàng của Lục Thanh Nghiên.
"Chị thích đồ cổ, gần đây em thu mua không ít, tất cả đều là hàng tốt, chỗ em còn có vàng."
"Câm miệng, nghe tôi nói hết đã."
Trương Khánh thức thời câm miệng, an tĩnh ngồi đó, ngoan không giống lão đại chợ đen.
"Lần này tôi cho cậu 1 vạn cân hàng, 2500 cân lương thực tinh, 7500 cân lương thực thô."
Lục Thanh Nghiên nói ra số lượng, nhiều đến mức khiến Trương Khánh nghẹn họng nhìn trân trối.
"Chị à, chị nói thật sao?"
"Cậu cho rằng tôi sẽ lừa cậu ư?"
Lục Thanh Nghiên trừng Trương Khánh một cái, lúc này Trương Khánh mới bình tĩnh lại:
"Chị à, chị nói điều kiện đi."
Lục Thanh Nghiên gật đầu, lúc này mới chậm rãi mở miệng.
"Lương thực tinh vẫn dựa theo giá cả trước cho cậu, cậu có thể bán cho người thành phố, nhưng tiền đề là dựa theo giá bán trước thiên tai."
Trương Khánh kinh ngạc vậy mà Lục Thanh Nghiên sẽ rộng lượng như vậy, không nhịn được vô cùng kính nể, lần đầu tiên sinh ra khâm phục.
"Lương thực thô bán 5 xu cho cậu, cậu bán với giá 1 hào đi."
"Quá nhiều lương thực thô dễ khiến người ta chú ý, cậu bảo người của mình vất vả chút, đi nhiều nơi khác bán đặc biệt là những nơi thiên tai nghiêm trọng."
"Chị à, chị thực sự muốn lấy nhiều lương thực làm chuyện tốt như vậy ư?"
Trương Khánh nhìn Lục Thanh Nghiên, khó có thể tưởng tượng lúc này còn có người đứng ra, vậy mà không phát tài nhờ đất nước gặp nạn.
"Chẳng qua là tôi thấy nhiều người chịu khổ, khó có khả năng sống sót nên giúp đỡ một chút mà thôi."
Nếu người ta có thể sống sót, cô đâu cần xen vào việc của người khác, cô biết mình không rộng lượng thiện lương như thế. "Chị à, chị cứ yên tâm đi, những lời chị nói em đều làm được."
Trương Khánh đảm bảo với Lục Thanh Nghiên, thực ra sâu trong lòng cũng không muốn mượn chuyện thiên tai phát tài.
"Ừm, lương thực thô cậu cũng có thể để một ít bán cho người thành phố, dù sao không phải mọi người đều có năng lực mua nổi lương thực tinh.
"Em biết rồi chị."
Trương Khánh lộ ra tươi cười, trong lòng vui vẻ không thôi.
Chị gái lấy lương thực thô bán 5 xu cho anh ta, anh ta lại lấy giá lúc trước bán ra, chắc chắn là chị gái đang khen thưởng cho anh ta.
"Một tiếng sau giao dịch, gặp ở chỗ cũ."
Nói xong câu đó, Lục Thanh Nghiên đứng dậy đi ra ngoài.
Trương Khánh tự mình tiễn Lục Thanh Nghiên ra cửa.
Đợi Lục Thanh Nghiên rời đi, anh ta nhanh chóng về phòng chuẩn bị tiền và đồ cổ.
Rời khỏi nhà Trương Khánh, một mình Lục Thanh Nghiên đi dạo huyện thành.
Vừa đi, cô vừa dùng ý thức sắp xếp lại vật tư.
Không chú ý tới không gian, Lục Thanh Nghiên không chú ý tới phía trước nên va trúng một người.
"Rất xin lỗi!"
Cô xin lỗi theo bản năng, khi ngẩng đầu lên đôi mắt đẹp căng thẳng.
Bóng dáng cao lớn đứng trước mặt cô, đang cúi đầu nhìn cô chằm chằm.
Sau lưng Lục Thanh Nghiên lạnh lẽo, vậy mà như gặp phải ma chạy vội vào ngõ nhỏ bên phải.
Có tiếng bước chân đi theo cô, Lục Thanh Nghiên không biết rốt cuộc Chu Cảnh Diên có nhận ra cô hay không.
Chỉ có thể cầu nguyện anh không nhận ra dáng vẻ này của cô.
"Nghiên Nghiên!"
Phía sau truyền tới giọng nói quen thuộc của Chu Cảnh Diên, kèm theo hơi phẫn nộ.
Lục Thanh Nghiên không dám dừng lại, khàn giọng nói: "Cậu nhận nhầm người rồi."
Cứu mạng, vì sao cô có dáng vẻ như quỷ như vậy, anh còn nhận ra cô? Không phải Lục Thanh Nghiên không muốn nhận Chu Cảnh Diên, thực sự là vì dáng vẻ hiện giờ của cô vừa nhìn là biết đi làm chuyện xấu.
Nếu Chu Cảnh Diên biết, chắc chắn sẽ tức giận.
"Nghiên Nghiên!"
Chu Cảnh Diên bước nhanh hơn, nhanh chóng tới gần Lục Thanh Nghiên, hoàn toàn không cho cô cơ hội chạy trốn.
"Cậu thực sự nhận nhầm người rồi."
Để tay ra sau lưng, Lục Thanh Nghiên bị bắt dừng bước lại.
"Anh đã nói rồi, cho dù em biến thành dáng vẻ gì, anh đều có thể nhận ra."
"Vậy... Vậy sao?"
Lục Thanh Nghiên cười khổ, cuối cùng nhận thua, cúi đầu không nói lời nào.
"Em lại đến chợ đen sao?"
Chu Cảnh Diên thấy rõ cô chột dạ không dám nhìn anh, gương mặt tuấn tú hơi âm trầm.
"Ai đi... Em đúng là đi."
Biết không phủ nhận được, Lục Thanh Nghiên dứt khoát thừa nhận, dù sao sớm muộn gì cũng có ngày bị anh biết.
Cô không nghĩ tới ngày này đến sớm như vậy, còn bị bắt được.
"Anh đừng mắng em, anh cũng đi mà, chúng ta đại ca không nói nhị ca."
Lục Thanh Nghiên sợ Chu Cảnh Diên tức giận, vội nói chuyện lấp kín miệng anh.
Chu Cảnh Diên thở dài một hơi, nâng tay lên chạm vào nốt ruồi đen giả xấu xí của cô:
"Sao anh nỡ mắng em."