Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 165

Sâu trong lòng Chu Cảnh Diên rất muốn nằm cùng một giường với cô, lý trí bảo anh không thể làm chuyện nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Nhỡ đâu dọa sợ cô gái của anh, anh sẽ không nhịn được đánh mình một trận.

"Sao anh không gọi em tỉnh dậy?"

Đau lòng anh ngủ trên mấy chiếc ghế, những cái ghế đó vừa ngắn vừa hẹp, sao có thể ngủ ngon?

"Sao anh nỡ gọi em dậy được?"

Chu Cảnh Diên nâng tay lên xoa đầu Lục Thanh Nghiên, nhẹ nhàng thở dài.

Nhìn gương mặt ngủ say của cô, sao anh nỡ đánh thức cô.

Đôi mắt của Lục Thanh Nghiên lóe lên tia sáng, đột nhiên nhào vào trong lòng Chu Cảnh Diên:

"Anh thật tốt!"

Anh quý trọng cô như vậy, quả nhiên là cô không thích nhầm người.

Chu Cảnh Diên nhân cơ hội ôm chặt, chủ động ôm lấy Lục Thanh Nghiên của anh: "Mau đứng dậy ăn cơm sáng."

"Ừm."

Buông Chu Cảnh Diên ra, Lục Thanh Nghiên bảo anh đi ra ngoài trước.

Chu Cảnh Diên như biết được cô muốn làm gì, đôi mắt hơi tối lại: "Anh đợi em."

"Em biết rồi."

Trong khoảng thời gian ngắn Lục Thanh Nghiên không hiểu rõ thâm ý trong lời nói của Chu Cảnh Diên, đợi khi anh đi ra ngoài mới kịp phản ứng.

Chẳng lẽ anh lại sợ cô sẽ biến mất, cho nên mới nói đợi cô đi ra ngoài?

Tiến vào không gian dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt thay quần áo, mười phút sau, Lục Thanh Nghiên mở cửa đi ra ngoài.

Chu Cảnh Diên đã sớm đợi trước bàn, thấy cô đi ra thì đặt bát cơm trước mặt cô.

Lục Thanh Nghiên ngồi đối diện anh, ánh mắt nhìn về phía mặt bàn.

Một bát cháo đầy, một đĩa dưa muối nhìn là muốn ăn, một đĩa thịt thỏ "Dưa muối là bà ngoại làm, tay nghề của bà không tệ, em nếm thử xem."

Chu Cảnh Diên đẩy hai món ăn trên bàn tới trước mặt Lục Thanh Nghiên.

"Bà ngoại làm ư?"

Lục Thanh Nghiên cảm thấy hứng thú gắp một miếng dưa muối, chua cay thơm giòn, hương vị rất ngon.

Cô gật đầu hài lòng, ngẩng đầu nhìn về phía Chu Cảnh Diên: "Tay nghề của bà ngoại thực sự không tệ, ăn rất ngon."

Chu Cảnh Diên không nói chuyện, khóe miệng hơi nhếch lên lằng lặng nhìn cô.

Lục Thanh Nghiên cầm đũa trong tay, nhìn thẳng vào mắt anh.

"Anh không ăn cơm, vẫn luôn nhìn em như vậy, có phải trên mặt em có gì hay không?"

"Không có, nhanh ăn đi!"

Cô tự nhiên xưng hô bà ngoại anh như vậy, khiến anh thực sự rất vui.

Chuyện này khiến anh sinh ra ảo giác, hai người giống như đôi vợ chồng ân ái, tuy hai mà một.

Lục Thanh Nghiên ăn hết dưa muối thịt thỏ, còn ăn một bát cháo đầy.

"Em trở về thế nào đây?"

Đứng ở cửa sân, Lục Thanh Nghiên nhìn qua khe cửa thấy được thôn dân thường lui tới.

Chu Cảnh Diên đứng phía sau cô: "Đi theo anh."

Lục Thanh Nghiên quay đầu nhìn anh, đi theo Chu Cảnh Diên đi đến bên kia.

Hai người đi tới trước một cửa gỗ, lúc này cô mới biết nhà anh còn có cửa sau.

Lục Thanh Nghiên nắm chặt tay Chu Cảnh Diên, ngăn cản anh đi ra ngoài: "Anh nhìn xem bên ngoài có ai không trước đã?"

"Không có ai, đi ra đi."

Đi ra khỏi cửa, hai người đi về phía đội một.

Mới đi không bao lâu, Lục Thanh Nghiên dừng bước lại: "Hay là hôm nay đi thăm bà ngoại anh đi?"

Sớm đã định thời gian đi thăm bà ngoại của Chu Cảnh Diên, kết quả vì Chu Cảnh Diên dừng bước, đôi mắt dịu dàng nhìn cô: "Có được không?"

"Ừm, chúng ta đi thăm bà ngoại anh đi."

Lục Thanh Nghiên gật đầu thật mạnh: "Em nghĩ xem nên chuẩn bị cái gì"

"Không cần chuẩn bị, chỉ cần em đến, bà ngoại sẽ rất vui."

Chu Cảnh Diên nắm chặt tay Lục Thanh Nghiên, trên gương mặt tràn ngập dịu dàng, cả người tỏa ra hơi thở sung sướng.

"Như vậy sao được?"

Trừng Chu Cảnh Diên một cái, Lục Thanh Nghiên kéo anh đi về phía rừng cây: "Anh ở đây canh giúp em."

"Em lại muốn biến mất à?"

Đôi mắt của Chu Cảnh Diên hơi âm u, nhìn chằm chằm Lục Thanh Nghiên.

"Em đảm bảo sẽ không biến mất, em chỉ đi chuẩn bị quà cho bà ngoại anh thôi."

Lục Thanh Nghiên biết Chu Cảnh Diên nghĩ gì, anh luôn sợ cô sẽ biến mất.

Cô rất rối rắm có nên nói bí mật cho anh hay không, nghĩ lại vẫn nên thôi thì hơn.

Cho dù anh biết rất nhiều bí mật của cô, không gian tạm thời đừng cho anh biết thì tốt hơn.

Ít nhất hiện giờ không phải lúc thích hợp dẫn anh vào không gian.

Dưới ánh mắt kiên định của Lục Thanh Nghiên, cuối cùng Chu Cảnh Diên buông cô ra.

Lại nhìn cô biến mất trước mặt mình lần nữa, đôi mắt của Chu Cảnh Diên ửng đỏ, cuối cùng nhắm mắt lại.
Bình Luận (0)
Comment