Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 175

"Bảo Nhi!"

"Chị, chị!"

Gương mặt Bảo Nhi đầy nước mắt, nhào vào trong lòng Lục Thanh Nghiên ôm cô không buông.

"Đừng sợ, chị ở đây."

Cảm nhận được sợ hãi của Bảo Nhi, Lục Thanh Nghiên nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô bé.

Ngô Tiểu Anh còn chưa hiểu được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đám Vương Kim Nga nổi giận đùng đùng chạy từ trong nhà ra.

"Bảo Nhi, cháu lại đây."

Gương mặt Vương Kim Nga âm trầm, tiến lên muốn bắt lấy Bảo Nhi.

Bảo Nhi tránh thoát khỏi tay Vương Kim Nga, tránh phía sau Lục Thanh Nghiên.

"Thím Vương, thím định làm gì?"

Nắm lấy tay Vương Kim Nga, ánh mắt sắc bén của Lục Thanh Nghiên nhìn về phía bà ta.

"Lục Thanh Nghiên, tôi khuyên cô bớt lo chuyện bao đồng, trả Bảo Nhỉ cho tôi."

Vương Kim Nga rút tay mình về, hung dữ trừng Lục Thanh Nghiên.

Hôm nay bà ta cần phải bán Tang Môn Tỉnh này.

Nữ quỷ kia không cho bà ta đánh Bảo Nhi, vậy thì bà ta bán cô bé, tránh cho khiến nhà mình gặp tai họa.

"Chị, bà nội muốn bán em."

Bảo Nhi khóc lóc nắm chặt góc áo của Lục Thanh Nghiên, tố cáo ác độc của Vương Kim Nga cho mọi người biết.

"Cái gì?"

Cả nhà Vương Kim Nga ầm ï hấp dẫn mọi người vây xem.

Vừa nghe lời Bảo Nhi nói, mọi người đều nhìn Vương Kim Nga với vẻ không dám tin.

"Vương Kim Nga, vậy mà bà muốn bán Bảo Nhi?"

"Bà có biết mình đang làm gì hay không?" Vương Kim Nga không dao động:

"Bán cái gì mà bán? Tôi đang tìm nhà trong sạch cho con bé, sau này không cần đi theo nhà tôi chịu tội nữa, chẳng lẽ tôi sai sao?"

Vương Kim Nga chết cũng không hối cải mở miệng phản bác.

Phùng Bình chạy tới, kéo Bảo Nhi đi sang một bên.

"Phùng Bình, buông cháu gái tôi ra."

Vương Kim Nga nhổ nước bọt, mắng thầm đám người này xen vào việc của người khác.

Phùng Bình phẫn nộ a một tiếng với Vương Kim Nga, Bảo Nhi rúc vào trong lòng bà ấy.

Bà già không muốn nhiều chuyện, nhanh chóng tiến lên nắm lấy cánh tay của Bảo Nhi.

"Trả con bé cho tôi, tôi đã bỏ tiền mua con bé này, có chuyện gì mấy người tìm bà nội con bé ấy."

Phùng Bình che chở Bảo Nhi, dùng tay đẩy bà già ra.

Bà già vô cùng hung ác, kéo tay Phùng Bình ra đoạt lấy Bảo Nhi.

Cơ thể nho nhỏ của Bảo Nhi dùng sức giấy giụa, bà già tát cô bé một cái.

"An tĩnh lại cho bà đây."

Sau khi nói xong, bà ta muốn ôm Bảo Nhi rời di.

"Không được rời đi."

Ngô Tiểu Anh tiến lên ngăn cản bà già.

"Tránh ra, con nhóc này! Nó là con dâu nuôi từ bé tôi mua, các người cản tôi làm gì?"

Bà già không dám quang minh chính đại nói mình mua bán người.

Dùng những lời con dâu nuôi từ bé này, rất nhiều người sẽ không quản nữa.

Lúc này có rất nhiều con dâu nuôi từ bé.

Một số thôn dân nghèo khó, sẽ bán con gái cho gia đình có gia cảnh tốt hơn.

"Đúng vậy, tôi đang tìm nhà trong sạch cho Bảo Nhi, các người cản chúng tôi làm gì."

Vương Kim Nga ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế kiêu ngạo.

"Nhà chúng tôi nahèo †ìm môt hô †rand sach cho Bảo Nhị thì làm sao^2 Sao các người nhiều chuyện như thế?"

Miêu Hồng Hà ở bên cạnh âm dương quái khí nói.

Ánh mắt của đám người bị mẹ chồng con dâu Vương Kim Nga hấp dẫn.

Bà già che miệng Bảo Nhi, dẫn theo cô bé lặng lẽ rời đi.

Phùng Bình kéo bà già không buông, bà già hung ác nhấc chân đá Phùng Bình.

Lúc này một cái gậy đánh mạnh vào bà già, bà già gào lên một tiếng.

Từ lão ngũ nắm chặt tay vợ, bảo vệ bà ấy sau người.

Phùng Bình khoa chân múa tay với ông ấy, Từ lão ngũ gật đầu an ủi, nhìn về phía bà già.

"Nếu bà không buông Bảo Nhi ra, hôm nay đừng mơ rời khỏi đại đội Thịnh Dương."

"Ai ui, đại đội Thịnh Dương các người là thổ phỉ sao? Tôi bỏ tiền, còn không cho tôi dẫn người đi."

Trước đây bà già mua bán, không phải là chưa từng gặp ngăn cản, nhưng lần đầu tiên có người kiên quyết muốn ngăn bà ta như thế.

Lại không phải chuyện của nhà bọn họ, đám người này đúng là thích xen vào việc của người khác.

Thấy đám người vây xem càng ngày càng nhiều, bà già biết chuyện hôm nay không dễ giải quyết.

"Tôi không mua nữa! Vương Kim Nga, bà trả lại tiền cho tôi."

50 tệ không phải là số tiền nhỏ, bà già luyến tiếc không lấy lại tiền rời đi.

"Không đưa, người tôi đã đưa cho bà, tiền là của tôi."

Vương Kim Nga thích tiền như mạng nắm chặt túi tiền.

Bà già tức tới mức nghiến răng, biết hôm nay chắc chắn sẽ bị thiệt, chỉ có thể chấp nhận trước.
Bình Luận (0)
Comment