Cô cho rằng lần trước Trần Ni bị Liễu Siêu từ chối, sẽ biết khó mà lui.
Hiện giờ xem ra, thực sự là tiểu cường đánh mãi không chết.
Niên đại này không phải thế kỷ 21, Trần Ni như vậy chắc chắn sẽ bị bắt lại, lấy tội lưu manh xử lý.
Chậc chậc, một nữ lưu manh!
Đúng là hơi hiếm lạ!
Khi Lục Thanh Nghiên còn chuẩn bị xem náo nhiệt, một bóng dáng tới gần hai người nói chuyện.
Từ Ngọc Mai nổi giận đùng đùng nhào lên trước, trực tiếp đẩy Trần Ni ngã xuống đất.
"Trần Ni, tôi phải đánh chết cô."
Từ Ngọc Mai không nghĩ tới Trần Ni sẽ không biết xấu hổ như vậy, vậy mà quyến rũ chồng sắp cưới của cô ta.
Trần Ni không chút yếu thế, xoay người đè Từ Ngọc Mai xuống đất.
"Cô dám đánh tôi?"
"Đánh cô đấy, cô dám quyến rũ Liễu Siêu, chẳng lẽ tôi không nên đánh cô?"
Từ Ngọc Mai kéo tóc Trần Ni, Trần Ni kéo lấy quần áo của Từ Ngọc Mai.
Liễu Siêu đứng một bên, không có ý tiến lên ngăn cản.
Lục Thanh Nghiên vốn có ấn tượng khá tốt đối với Liễu Siêu, nhìn thấy cảnh tượng này thì trợn mắt.
"Đều dừng tay lại đi."
Sắc mặt Liễu Siêu khó coi, lùi về sau một bước.
Vốn cho rằng Từ Ngọc Mai là cô gái dịu dàng biết quản gia đình.
Hiện giờ xem ra, không khác gì người phụ nữ đanh đá.
Từ Ngọc Mai dừng tay, hoảng loạn đứng dậy: "Liễu Siêu!"
Liễu Siêu không nói chuyện, nhìn Trần Ni với vẻ chán ghét: "Tôi sẽ không thích cô, cô chết tâm đi."
Trông xấu như vậy còn không biết xấu hổ quyến rũ anh ta, đôi mắt anh ta không bị mù.
Trần Ni đứng dâv auần án vến eñ nát bị Từ Nữaoc Mai vé rách môêt cái động to, lộ ra cánh tay đen nhánh.
Cô ta lạnh nhạt nhìn hai người, khóe miệng hơi nhếch lên cười mỉa một cái, sau đó xoay người rời đi.
Liễu Siêu không nhìn Từ Ngọc Mai chật vật.
Từ Ngọc Mai tung ta tung tăng theo sau, vẻ mặt lấy lòng.
Lục Thanh Nghiên ra khỏi sau cây: "Đúng là một vở kịch máu chó."
"Xem náo nhiệt xong rồi, chúng ta trở về đi."
Véo nhẹ mũi cô một cái đầy cưng chiều xong, trong mắt Chu Cảnh Diên là ý cười.
"Chu Cảnh Diên, sau này không được véo mũi em."
Cảm thấy không vui xoa mũi xong, Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu trừng anh.
Hai người chuẩn bị rời đi, phía sau đột nhiên xuất hiện ánh sáng chói mắt.
"Là gì thế?"
Lục Thanh Nghiên khiếp sợ quay đầu lại, phía xa lại biến thành một vùng tối tăm lần nữa.
"Đi xem đi."
Biểu cảm của Chu Cảnh Diên hơi nghiêm trọng, đi theo Lục Thanh Nghiên tiến về trước....
Vẻ mặt Trần Ni oán hận, đi tới bờ sông của đại đội.
"Luôn có một ngày, tôi sẽ khiến các người lau mắt mà nhìn đối với tôi."
Trần Ni nhặt một cục đá trên đất lên, ném mạnh vào trong nước.
Một tia sáng chói mắt từ trên trời giáng xuống, Trần Ni che hai mắt lại theo bản năng.
Ánh sáng nhanh chóng biến mất, Trần Ni đặt tay xuống nhìn qua.
Cách mặt sông chỉ khoảng nửa thước, có một cục đá màu đen xì rơi trên mặt đất, quỷ dị khiến người ta sởn tóc gáy.
Trần Ni hơi nhát gan, cảnh tượng vừa rồi dọa người không có bất cứ kiến thức gì như cô ta.
Chần chừ mười mấy giây, lúc này Trần Ni mới chậm rãi tiến về phía trước.
Cục đá màu đen giống như hòn đá bình thường, rơi xuống mặt đất không hề có động tĩnh. Trần Ni lớn gan hơn, cầm lên xem.
Khi cô ta mới cầm lấy cục đá màu đen, vậy mà cục đá tỏa ra ánh sáng quỷ dị.
Chỉ trong nháy mắt, cục đá biến mất trong lòng bàn tay cô ta.
Trần Ni hoảng hốt, tìm kiếm khắp nơi.
Phía xa có động tĩnh truyền tới, cô ta không dám ở lại đây lâu, chạy vội về nhà.
Lúc Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên chạy tới, bờ sông vô cùng yên tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Là thứ gì thế?"
Lục Thanh Nghiên lấy đèn pin ra tìm một vòng, không phát hiện bất cứ khác thường gì.
Ánh mắt sắc bén của Chu Cảnh Diên tìm kiếm giống như cô, cuối cùng không có thu hoạch.
Trần Ni chạy về nhà, nhanh chóng đóng cửa lại, cả người dán sát vào sau cửa.
"Mi là thứ gì?"
Trần Ni cẩn thận dò hỏi không khí.
"Tích..."
Có thứ gì đó vang lên trong đầu Trần Ni.
Trần Ni hơi sợ hãi còn có chút hưng phấn, cố nén kích động.
"Chào cô, tôi là hệ thống bạch phú mỹ 1417. xin hỏi cô có muốn bị trói buộc hay không?"
"Hệ thống bạch phú mỹ là gì?"
Trần Ni nín thở, cô ta không hiểu rõ lắm.
Nhưng ba chữ tách ra, vẫn hiểu rõ một chút.
"Có trói buộc với hệ thống hay không?"
Trần Ni không trả lời dò hỏi, hệ thống 1417 lạnh nhạt hỏi cô ta.
"Có, có."
Liên tục nói hai lần, sợ thứ gọi là hệ thống biến mất không thấy.
"Lập tức trói buộc... Đếm ngược 3,2, 1... Trói buộc thành công."