Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 189

Mồ hôi từ trên trán anh rơi xuống, theo cánh tay chảy xuống, tỏa ra mị lực hormone mạnh mẽ.

"Đã trở về rồi sao?"

Chu Cảnh Diên ngẩng đầu, trên gương mặt tuấn tú tràn ngập mồ hôi.

Hắn khom lưng nhặt củi lên, chất đống chỉnh tề ở phòng chứa củi.

Khi đi ra, anh cầm lấy khăn lông treo trên cổ lau mồ hôi.

Lục Thanh Nghiên vừa thấy khăn lông kia cảm thấy có chút quen mắt.

Là khăn lông thường ngày mình đi làm việc lấy ra dùng, người đàn ông này không chê bẩn ư.

"Anh làm bao lâu rồi?"

Ánh mắt Lục Thanh Nghiên nhìn về phía nhà tranh chứa đầy củi.

"Không lâu lắm."

Chu Cảnh Diên đi tới bên cạnh giếng, cầm thùng múc nước, ngay sau đó lau mồ hôi trên mặt và trên cánh tay mình.

Động tác của anh hơi thô lỗ, nhưng lộ ra hơi thở giống đực khiến người ta không rời mắt được.

Lục Thanh Nghiên rời mắt, hơi thở thô nặng hơn, xoay người đi vào phòng.

Trên bàn gỗ, đặt một cái túi.

Cô cầm lấy xem, vậy mà phát hiện là một chiếc váy dài trắng tinh.

"Anh tặng em sao?"

Cầm váy dài đi ra ngoài, trên gương mặt của Lục Thanh Nghiên là tươi cười hỏi anh.

"Ừm, có thích hay không?"

Chu Cảnh Diên lau sạch mồ hôi trên nửa người trên, lúc này mới đi về phía cô.

"Thích."

Lục Thanh Nghiên rất thích đồ màu trắng, quần áo Chu Cảnh Diên tặng rất hợp ý của cô.

"Có muốn thử không?"

"Vậy em đi thử một lát." thử.

Mấy phút sau, cô bước ra khỏi nhà chính.

Trên người mặc chiếc váy dài màu trắng, duyên dáng yêu kiểu đứng dưới mái hiên.

Trong sân, Chu Cảnh Diên an tĩnh chờ đợi.

Cô vừa mới bước ra, anh lập tức quay đầu nhìn qua, vẻ mặt hoảng hốt, đôi mắt nóng rực.

"Đẹp không?"

Lục Thanh Nghiên chậm rãi đi về phía anh, khóe miệng hơi nhếch lên mỉm cười.

"Đẹp, rất đẹp."

Cô mặc váy dài, giống y như "tiên nữ" xuất hiện trước mặt anh nhiều năm trước, không cẩn thận sẽ biến mất.

Lục Thanh Nghiên được anh khen, má lúm đồng tiền hiện lên.

Chu Cảnh Diên nhìn chằm gương mặt xinh đẹp của cô.

Cô không biết tươi cười của mình có mị lực lớn cỡ nào, giống như nước suối thơm ngọt cho anh sức mạnh vô tận.

Tiến lên trước một bước, Chu Cảnh Diên muốn ôm cô vào trong lòng.

Cửa sân truyền tới động tĩnh, Chu Cảnh Diên dừng bước, ánh mắt sắc bén nhìn qua.

Trần Ni trốn ở bên hàng rào, khi nhìn thẳng vào ánh mắt của Chu Cảnh Diên trong lòng cô ta khiếp sợ.

Ánh mắt của người đàn ông này quá đáng sợ!

Tầm mắt của Lục Thanh Nghiên lướt qua bả vai Chu Cảnh Diên, nhìn về phía cửa.

Trần Ni biết mình bị phát hiện, cho nên không trốn tránh nữa.

Đi vào sân, đôi mắt Trần Ni nhìn chằm chằm váy dài màu trắng trên người Lục Thanh Nghiên.

"Có việc gì sao?"

Biểu cảm của Lục Thanh Nghiên bình tĩnh, giọng nói lạnh nhạt.

"Tôi đi ngang qua đây mà thôi."

Trần Ni tùy ý tìm cớ.

Thực ra cô ta cố ý tới gần nơi này, không nghĩ tới Chu Cảnh Diên cũng ở đâầv. Hai người ở chung ấm áp, khiến Trần Ni ghen tị đến đỏ mắt.

Tuy cô ta không hề mơ ước Chu Cảnh Diên, nhưng không thể nhìn Chu Cảnh Diên đối xử tốt với Lục Thanh Nghiên như vậy.

"Nếu không còn chuyện gì, làm phiền cô đi ra ngoài."

Không cho Trần Ni sắc mặt tốt, Lục Thanh Nghiên không chút khách sáo hạ lệnh đuổi khách.

Quan hệ giữa cô và Trần Ni, không cần thiết phải giả vờ thân thiện.

"Tôi là tới khám bệnh."

Gương mặt Trần Ni âm trầm, mặt dày mày dạn muốn ở lại thêm một lát.

Lục Thanh Nghiên híp mắt lại, nhìn về phía Chu Cảnh Diên: "Anh đi về trước đi."

Bị người ta quấy rầy bọn họ ở chung, gương mặt Chu Cảnh Diên âm trầm, biểu cảm vô cùng khó coi.

"Ừm!"

Khi đi ngang qua Trần Ni, nhiệt độ trên người Chu Cảnh Diên suýt nữa đông lạnh Trần Ni.

Trần Ni không dám nhìn anh, lùi một bước theo bản năng.

Chu Cảnh Diên rời đi xong, Lục Thanh Nghiên xoay người đi vào nhà.

Trần Ni nhìn chằm chằm bóng dáng cô, nhìn cô mặc váy dài xinh đẹp, ghen tị đến mức phát cuồng.

Trần Ni đi theo Lục Thanh Nghiên vào nhà chính, đôi mắt không an phận nhìn khắp nơi.

Nhà ở rất sạch sẽ, trang trí đơn giản nhưng khắp nơi lộ ra dụng tâm.

Trần Ni không khách sáo ngồi xuống: "Tình cảm của bác sĩ Lục và đồng chí Chu khá tốt, khi nào kết hôn thế?"

"Đây là chuyện của tôi và anh ấy, đồng chí Trần quản hơn nhiều rồi."

Lục Thanh Nghiên không cho Trần Ni mặt mũi, có một số lúc mặt mũi không phải là người khác cho, là mình không cần.

Loại người như Trần Ni, cô thực sự không muốn cho chút mặt mũi nào.
Bình Luận (0)
Comment