"Lục Thanh Nghiên, cô có biết mình đang làm gì không?"
Ngưu Lan Hoa không đau lòng Trần Ni, bà ta đau lòng là giá trị của Trần Ni.
Hiện giờ con gái bà ta là người được thần tiên lựa chọn.
Nếu bị Lục Thanh Nghiên bắt nạt như vậy, thần tiên sẽ coi thường.
Đến lúc đó nhất định mất đi tất cả, nên làm gì bây giờ?
"Đương nhiên biết, bắt Trần Ni chuộc tội."
Lục Thanh Nghiên ước gì có thể giết Trần Ni.
Đáng tiếc, giết người phạm pháp!
"Chỉ là một con chó mà thôi."
Ngưu Lan Hoa không hiểu hành động của Lục Thanh Nghiên.
"Đó là chó của tôi, Trần Ni còn kém hơn một sợi lông của nó."
Biểu cảm của Lục Thanh Nghiên lạnh nhạt, thản nhiên liếc Ngưu Lan Hoa.
Bị Lục Thanh Nghiên so sánh không bằng con chó, Trần Ni tức tới mức gương mặt đỏ bừng lên.
"Rốt cuộc là cô muốn thế nào?"
Ngưu Lan Hoa muốn tiến lên cứu Trần Ni.
Động tác trên tay Lục Thanh Nghiên mạnh hơn, Ngưu Lan Hoa sợ tới mức đành phải đứng yên tại chỗ.
Trần Ni ở trên đất ăn đầy miệng bùn, muốn mắng to nhưng không mở miệng được.
"Muốn cô ta đền mạng!"
Lục Thanh Nghiên nắm chặt tay Trần Ni, đột nhiên dùng sức.
Âm thanh xương cốt bị gãy truyền ra.
Trần Ni đau đớn tru lên, âm thanh giống như heo bị chọc tiết, vang vọng đại đội Thịnh Dương.
Đám người vây xem thở dốc vì kinh ngạc, trợn mắt há miệng nhìn Lục Thanh Nghiên.
Người nào cũng không nghĩ tới Lục Thanh Nghiên sẽ tàn nhẫn như vậy, vậy mà trực tiếp bẻ gãy tay Trần Ni. "Tay còn lại có chạm vào Bổn Bổn hay không?"
Lục Thanh Nghiên khom lưng, nhìn Trần Ni chật vật không chịu nổi trên đất.
Trên đầu Trần Ni đều là mồ hôi: "Đã không còn, đã không còn."
Lúc này Trần Ni sợ Lục Thanh Nghiên, đâu còn dáng vẻ kiêu ngạo ác độc thường ngày.
Ngưu Lan Hoa kêu khóc chạy lên, ôm lấy Trần Ni.
"Con gái của tôi! Còn có thiên lý hay không, nói bẻ gãy tay là bẻ gãy tay."
Đám người vây xem càng ngày càng nhiều, sau khi biết được ngọn nguồn không ai đồng tình Trần Ni.
Mới 18 tuổi đã ác độc như vậy, quả nhiên là cháu gái của Trần vô lại em.
Sau này ngàn vạn lặn phải dặn dò con trong nhà, tuyệt đối không thể chơi với Trần Ni.
Trần vô lại anh chạy vội tới, trên người mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn mới tỉnh, đi đường mang theo gió.
"Sao lại thế này?"
"Chồng à, ông mau nhìn xem, tay con gái ông bị Lục Thanh Nghiên bẻ gãy."
Ngưu Lan Hoa vừa thấy Trần vô lại anh tới, khóc càng thêm lớn tiếng.
Sắc mặt của Trần vô lại anh thay đổi, căm tức nhìn Lục Thanh Nghiên đứng một bên.
"Lục Thanh Nghiên, cô cần phải cho tôi câu trả lời rõ ràng."
"Đòi công bằng ư?"
Giọng nói tràn ngập lệ khí trầm thấp vang lên sau lưng Lục Thanh Nghiên.
Chu Cảnh Diên tiến lên, bóng dáng cao lớn bao phủ Lục Thanh Nghiên, che chở cô.
Đôi mắt hẹp dài thâm thúy của anh lạnh lùng nhìn cả nhà Trần vô lại anh.
Cuối cùng, tầm mắt anh nhìn về phía Trần Ni gần như đang hôn mê.
"Các người muốn đòi công bằng thế nào?"
Chu Cảnh Diên tới tìm Lục Thanh Nghiên, biết cô ở bên này thì chạy Vừa vặn nghe thấy Trần vô lại anh đòi lẽ phải với Lục Thanh Nghiên.
Dám bắt nạt cô ư?
Nếu muốn chết, vậy anh có thể thành toàn ông ta.
Trần vô lại anh bị ánh mắt của Chu Cảnh Diên dọa sợ, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì.
"Chu Cảnh Diên, Bổn Bổn đã chết."
Lục Thanh Nghiên nhìn Bổn Bổn ở trong mương, khom lưng muốn vớt nó ra.
Chu Cảnh Diên nắm chặt tay cô, tự mình đi đến bên cạnh mương.
Ánh mắt anh nhìn Bổn Bổn người tràn ngập máu tươi trong mương, hơi thở trên người lạnh như băng hung ác nham hiểm.
Khom lưng vớt Bổn Bổn đặt lên đất xong, Chu Cảnh Diên lại đứng bên cạnh Lục Thanh Nghiên.
"Đừng đau lòng, anh ở đây!"
Anh dùng tay sạch sẽ nắm lấy tay Lục Thanh Nghiên, an ủi cô.
Đôi mắt Lục Thanh Nghiên hơi ảm đạm, chóp mũi hơi chua xót.
Khi anh chưa tới, cô còn có thể mạnh mẽ thu thập cả nhà Trần Ni.
Anh vừa tới, tất cả ngụy trang của cô hỏng mất, ấm ức và đau lòng xuất hiện trong lòng.
"Các người... Cần phải trả lại lẽ phải cho con gái tôi."
Bị hai người làm lơ, Trần vô lại anh lớn gan mở miệng.
"Đòi công bằng cũng được, nhưng trả mạng của Bổn Bổn lại trước."
Chu Cảnh Diên chỉ Bổn Bổn nằm trên đất, từ trên cao nhìn xuống Trần vô lại anh.
"Một con chó cần lẽ phải cái gì."
Giống với Ngưu Lan Hoa, Trần vô lại anh cho rằng chỉ là một con chó mà thôi.
"Đó là chó của tôi, cô ta không có quyền giết nó."