Lục Thanh Nghiên như vậy khiến Trương Khánh biết được gì đó, dần nghiêm túc hơn.
Cô muốn chính là kết quả như vậy, không sợ hãi mới có thể bàn vụ làm ăn.
“Không biết chị gái này có thứ gì có thể giao dịch với chúng tôi?”
“250 cân gạo thượng đẳng, 250 cân bột mì thượng đẳng, 5 xe đạp, 5 radio, còn những thứ khác… Lần sau lại nói.”
Lục Thanh Nghiên cười với hàm ý sâu xa, đoạn sau không nói, cô tin Trương Khánh có thể hiểu.
Trương Khánh kinh hãi, ngồi thẳng người lại: “Chị nói thật sao?”
Rõ ràng là nói chuyện cung kính hơn không ít, lúc này có thể lấy ra được nhiều đồ như vậy đều không phải người bình thường.
Câu nói cuối cùng của chị gái trước mắt còn không phải là đang nói với anh ta, dựa theo trình độ vui sướng khi giao dịch lại nói tới vấn đề hợp tác lần sau sao.
Nếu hai bên đều hài lòng, chắc chắn lần sau có không ít thứ tốt.
“Ừm, tôi mang theo 10 phần thành ý, không biết thành ý của anh thế nào?”
“Đương nhiên cũng là 10 phần thành ý, nếu thực sự như lời chị nói, gạo và bột mì tôi đều cho 1 tệ nửa cân, xe đạp và radio thì tôi phải xem mới cho chị đáp án được, tôi đảm bảo sẽ không cho chị giá thấp.”
Vì có thể hợp tác lần sau, Trương Khánh thực sự là tràn ngập thành ý, chỉ sợ chọc “chị gái” không bình thường này.
“Có thể.”
Lục Thanh Nghiên còn tính hài lòng với thái độ của Trương Khánh, tuy người này có chút tâm cơ, nhưng là người có thể hợp tác, không ngu.
“Chị gái, khi nào chúng ta giao dịch? Giao dịch ở đâu?”
Trương Khánh gấp không đợi nổi dò hỏi, gần đây anh ta không nhận được thứ tốt gì, đặc biệt là lương thực ít càng thêm ít, hiện giờ có mấy thứ của chị gái này cũng có thể giải lửa sém lông mày giúp anh ta.
“Một tiếng sau trong nhà tranh bỏ hoang ở vùng ngoại ô phía đông, giao dịch ở đó.”
“Có phải nhà tranh có cây bưởi hay không?”
Trương Khánh nghĩ một lát hỏi.
Huyện thành là địa bàn của anh ta, Lục Thanh Nghiên vừa nói anh ta lập tức biết.
“Đúng thế!”
Nhà tranh là buổi sáng khi tới thấy trên đường, nóc nhà đã không còn, còn ở trên con đường hẻo lánh, sẽ không khiến người ta chú ý.
“Được, một tiếng sau giao dịch, nhưng mà tạm thời trên tay tôi không có nhiều tiền như vậy, chị cho tôi thêm chút thời gian để chuẩn bị tiền.”
Lục Thanh Nghiên nhìn Trương Khánh có chút mặt ủ mày ê, chỉ mấy rương gỗ do mấy thanh niên khiêng vào vừa rồi.
“Không đủ có thể dùng mấy thứ kia đổi, lại đổi cho tôi thêm ít phiếu nữa.”
Trương Khánh nhìn rương gỗ bên cạnh mình, lộ ra tươi cười: “Được.”
Hiện giờ đồ cổ không đáng giá tiền, có thể đổi đồ mình cần thực sự là quá tốt.
“Mở ra cho chị nhìn xem.”
Trương Khánh sai bảo đám tiểu đệ của mình, mấy tiểu đệ mở bốn cái rương bên cạnh ra.
Trong rương đầy đồ cổ, lung tung rối loạn chất bên trong, vừa thấy cảnh này Lục Thanh Nghiên hơi đau lòng.
Đúng là phá của!
“Chị à, mấy thứ này chị muốn tôi tính rẻ cho chị, 1000 tệ chị lấy đi.”
Bốn rương đồ này Trương Khánh tốn khoảng 900 tệ là mua được, kiếm của Lục Thanh Nghiên khoảng 100 coi như là phí vất vả.
“Ừm, một tiếng sau gặp.”
Lục Thanh Nghiên rất hài lòng, lại nhìn thoáng qua bốn cái rương lúc này mới rời đi.
Chỗ không người Lục Thanh Nghiên lấy chiếc xe đạp kiểu nữ ra đạp nhanh về phía nhà tranh, dọc theo đường đi nghênh đón không ít ánh mắt hâm mộ.
Nhà tranh thực sự tồi tàn, rơm rạ trên nóc nhà gần như đã không còn, xà nhà đã sập xuống, cửa lỏng lẻo cũ nát, giống như đẩy một cái là rơi.