Làm xong mọi chuyện Lục Thanh Nghiên tiến vào không gian, tắm rửa sạch sẽ thay áo sơ mi trắng và váy dài hoa.
Thấy người còn chưa tới, thỉnh thoảng cô còn thăm dò, nhìn ra bên ngoài.
Như là tâm linh tương thông, ngoài cửa vừa vặn truyền tới tiếng gõ cửa.
Lục Thanh Nghiên vội đứng dậy, chỉnh lại quần áo trước gương.
Hôm nay là ngày quan trọng, cô còn đặc biệt trang điểm một lát, cả người thoạt nhìn xinh đẹp hơn xưa nhiều.
"Tới đây ạ!"
Chạy chậm tới cổng lớn, Lục Thanh Nghiên hít sâu một hơi mở cửa sân ra.
"Thanh Nghiên, chúc mừng cháu."
Đường Quyên mặc đồ đỏ, cười vô cùng xán lạn.
Hôm nay Chu Cảnh Diên mặc giống với Lục Thanh Nghiên, rõ ràng là cũng chải chuốt hơn.
Cũng là áo sơ mi màu trắng, khiến anh thoạt nhìn càng thêm tuấn tú, quần dài màu xanh biển khiến đôi chân càng thêm dài thẳng tắp.
Trên gương mặt anh là ý cười, là ý cười khiến người ta thấy được rõ.
Ở bên cạnh Chu Cảnh Diên, là Lưu Tú Cần cười vô cùng từ ái.
Phía sau mấy người, Thẩm Lâm cũng thay quần áo tám phần mới, tay dắt chiếc xe đạp mới tỉnh.
Đầu xe treo đầy quà, sau xe còn có hai con gà rừng.
"Bà ngoại, sao bà cũng tới ạ?"
Nhìn thấy Lưu Tú Cần, Lục Thanh Nghiên vội vàng tiến lên đỡ lấy bà ấy.
Lưu Tú Cần để mặc Lục Thanh Nghiên đỡ mình đi vào sân: "Ngày quan trọng như thế, bà cũng phải tới xem."
"Mời bà ngoại ngồi ạ."
Đợi Lưu Tú Cần ngồi xuống, lúc này Lục Thanh Nghiên mới có cơ hội tiếp đón Đường Quyên:
"Thím Đường, thím nhanh ngồi đi ạ." "Được rồi được rồi, đừng để ý tới thím."
Đường Quyên cười ha ha đi vào:
"Thím đã nói cháu có duyên với Cảnh Diên mà, lần trước thím nói giới thiệu cho hai đứa làm quen, kết quả cháu còn từ chối."
"Thím Đường, thím đừng đùa cháu nữa mà."
Lục Thanh Nghiên cười ngượng ngùng, tự mình rót nước đường trắng cho đám Đường Quyên.
"Chị dâu, đồ đặt ở đâu vậy?"
Thẩm Lâm đẩy xe đạp đi tới, vội hỏi Lục Thanh Nghiên.
"Anh đừng gọi tôi là chị dâu."
Lục Thanh Nghiên bị tiếng chị dâu này của Thẩm Lâm gọi đến gương mặt nóng lên.
"Còn một tháng nữa, gọi trước cũng không sao."
Thẩm Lâm gãi đầu, nhìn về phía Lục Thanh Nghiên.
"Anh để xe đạp ở trong sân đi, đồ vật bưng vào đi."
Thẩm Lâm tuân lệnh, dựng xe xong thì cầm đồ tiến vào nhà chính.
"Sao anh mang nhiều đồ tới đây như vậy?"
Đợi mọi người tiến vào nhà chính, Lục Thanh Nghiên dò hỏi Chu Cảnh Diên.
"Anh không thể để em ấm ức."
Chu Cảnh Diên cúi đầu nhìn cô, dịu dàng mở miệng.
"Ấm ức đâu ra?"
Trong lòng Lục Thanh Nghiên như ăn mật.
"Ai ui, hai người đừng ngọt ngào với nhau nữa, mau tiến vào đi."
Đường Quyên cười đi ra, vừa thấy hai người ngoài phòng thì vội tiếp đón.
Lục Thanh Nghiên cười ngượng ngùng với Đường Quyên, đi về phía nhà chính.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Đường Quyên cười đến sắp không thấy được hai mắt.
"Thanh Nghiên, thím Đường không giỏi ăn nói lắm, chúc các cháu sau này bạch đầu giai lão, hạnh phúc mỹ mãn."
Đường Quyên chân thành mở miệng. Lục Thanh Nghiên hơn.
"Cảm ơn thím ạ."
Lục Thanh Nghiên đẩy bánh quy quả nho tới trước mặt Đường Quyên, Lưu Tú Cần.
"Bà ngoại, thím Đường, hai người ăn đi ạ."
Đường Quyên cũng không khách sáo, cầm lấy bánh quy bắt đầu ăn.
"Lễ hỏi ngoại trừ đồ hôm nay mang tới, Cảnh Diên còn cho cháu 888 tệ, cháu xem đã hài lòng chưa?"
Khi Đường Quyên nói tới 888 tệ, giọng nói vì kích động mà hơi run run.
Buổi sáng Chu Cảnh Diên tới nói cho bà ấy, Đường Quyên còn tưởng là mình nghe nhầm.
Phải biết rằng lúc này cưới vợ ở nông thôn có mấy chục tệ, đã là rất có thể diện.
Người thành phố cũng chỉ có một hai trăm, nhà trai điều kiện gia đình tốt thì cho tam chuyển nhất vang, cộng lại cũng không ít.
Nhưng đó là người thành phố, bọn họ căn bản không so được.
Cậu nhóc Chu Cảnh Diên này vì cưới được Thanh Nghiên, lần này đúng là bỏ cả vốn gốc, chỉ sợ trong nhà đều bị đào rỗng.
Lục Thanh Nghiên nhìn Chu Cảnh Diên ngồi đối diện, khế cắn môi.
Như vậy không hợp với việc bọn họ thảo luận, đã nói khiêm tốn rồi mà?
"Thanh Nghiên, những thứ này cháu đừng chê ít."
Lưu Tú Cần dịu dàng mở miệng, vẻ mặt vui sướng.
Đối với bà ấy mà nói, như vậy còn chưa đủ, cháu dâu tốt với cháu ngoại như vậy đáng giá được thứ càng tốt hơn.
Chu Cảnh Diên thuận thế lấy 888 tệ ra đặt lên bàn.
"Bà ngoại, sao cháu sẽ chê ít được chứ, đã rất nhiều rồi ạ."
Lục Thanh Nghiên lắc đầu, lại nhìn về phía Chu Cảnh Diên, dùng ánh mắt hỏi anh sao lại thế này.