Người thanh niên cao gầy lấy 3 tệ ra ném tới trước mặt Lục Thanh Nghiên, không nói hai lời cầm rổ của Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên nắm lấy tay anh ta, đôi mắt lạnh như băng: "Tiểu đồng chí, tôi nói là 7 tệ 4 hào, không phải 3 tệ."
"Buông tay, cho chị 3 tệ đã là không tệ, chút đồ như vậy dám thu 7 tệ 4 hào, muốn chết có phải không?"
Người thanh niên vóc dáng thấp nhổ nước bọt, vô lại còn bá đạo.
"Mới tới à? Không biết quy củ của anh Tường bọn tôi sao? Chỉ cần là chúng tôi mua, các người cần phải bán."
Người thanh niên cao gầy cười nhạo một tiếng, nhìn về phía Lục Thanh Nghiên với vẻ trào phúng.
"Anh Tường ư? Không phải trước đây là anh Khánh sao?"
Lục Thanh Nghiên ra vẻ không biết, thử dò hỏi.
"Sau này nơi này là địa bàn của anh Tường chúng tôi, thức thời thì có thể để chị bán ở đây, không biết điều thì chị sẽ biết hậu quả."
Hai người nói lời tàn nhẫn uy hiếp Lục Thanh Nghiên, ra hiệu cho cô buông tay, nếu không sau này đừng mơ lăn lộn ở chợ đen.
Trong mắt Lục Thanh Nghiên là lạnh như băng, buông tay ra.
Anh Tường phải không, cô nhớ kỹ rồi!
Đồ của cô cũng dám tham, muốn chết!
Cầm 3 tệ trong tay, Lục Thanh Nghiên cười lạnh lùng.
"Em gái à, sau này đừng mang thứ tốt tới chợ đen bán."
Một người đàn ông vạm vỡ bán đòn gánh bên cạnh Lục Thanh Nghiên tốt bụng nhắc nhở cô.
"Anh trai à, chợ đen làm sao thế?"
Lục Thanh Nghiên đi tới trước mặt người đàn ông, hỏi thăm tình hình.
"Em gái, chợ đen này không còn là chợ đen lúc trước nữa."
"Bây giờ đổi thành anh Tường gì đó, giống y như tên thổ phi, chỉ cần người của anh Tường coi trọng, chắc chắn sẽ đoạt đồ trong tay người khác."
Người đàn ông thở dài một hơi, lại bắt đầu nói: "Em xem chợ đen này Nếu có thể, người nào nguyện ý tới chợ đen!
Không phải là không có biện pháp, mới đến xem có thể bán mấy thứ ư, kết quả còn bị bắt nạt.
"Cảm ơn anh trai, anh biết anh Tường này ở chỗ nào không?"
Lục Thanh Nghiên xem như biết rõ anh Tường này không phải người tốt gì, hỏi chỗ ở của anh Tường từ chỗ người đàn ông này.
Người đàn ông lắc đầu, loại người như bọn họ đâu biết chỗ ở của đại ca xã hội đen.
Không nghe ngóng được chỗ ở của anh Tường, Lục Thanh Nghiên chỉ có thể tự mình nghĩ cách.
Anh Tường này bá đạo như vậy, không chỉ ép cô bán đồ, còn bắt nạt nhiều người như thế.
Không giáo huấn một chút, cô không nuốt trôi cục tức này!
Trong ngõ nhỏ còn có mấy người của anh Tường, Lục Thanh Nghiên lén quan sát mấy người đó.
Chỉ một lát sau, mấy người đi ra ngoài ngõ nhỏ, Lục Thanh Nghiên vội vàng theo sau.
Rẽ trái rẽ phải bảy tám vòng, lại đi thêm khoảng 1 phút nữa.
Cuối cùng mấy người dừng bên ngoài một căn nhà, nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong nhanh chóng có người tới mở cửa.
Mấy người tiến vào cửa xong, cửa nhanh chóng đóng lại.
Lục Thanh Nghiên lắc mình tiến vào không gian, vừa nghỉ ngơi vừa ăn gì đó, thuận tiện xuyên qua không gian nhìn tình hình bên ngoài.
Một tiếng sau, bảy tám người đi từ bên trong ra.
Cầm đầu là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi, trên mặt có rất nhiều vết sẹo.
Cô nghe có người gọi ông ta là anh Tường, như vậy anh ta chính là người cô muốn tìm.
Mấy người đi nhanh ra ngoài, rất nhanh đã biến mất không thấy.
Lục Thanh Nghiên ra khỏi không gian, miệng còn gặm một quả lê thơm ngon.
Cô chậm rãi đi về phía sân, dừng lại nghe động tĩnh, bên trong lập tức truyền ra tiếng nói chuyện của hai người.
Lục Thanh Nghiên không sốt ruột, đợi âm thanh không còn vang lên t†rond sân miZđn cây đai thú bên canh leo tường. Cô nhìn bên trong sân, bên trong có hai người đàn ông ngồi trên ghế, nhắm mắt ngủ say.
Lục Thanh Nghiên chắc chắn hai người đã ngủ, xoay người tiến vào sân, lặng lẽ tới gần bọn họ.
Cô lấy một chiếc khăn tay ra đổ ether vào, dùng tốc độ nhanh nhất bịt miệng mũi hai người.
Đầu hai người lệch đi, hoàn toàn hôn mê.
Lục Thanh Nghiên bắt đầu kiểm tra, chắc chắn không có ai lúc này mới hoàn toàn thả lỏng.
Đi về phía cửa nhà cô phát hiện cửa đã bị khóa lại, cô hừ lạnh một tiếng, móc một cái kẹp ra nhẹ nhàng mở cửa.
Tiến vào trong phòng, Lục Thanh Nghiên bắt đầu kiểm tra từng phòng.
Phòng không quan trọng không khóa lại, dễ dàng bị cô xem xét một lượt.
Gian phòng cuối cùng, vậy mà có năm cái khóa to.
Vừa nhìn tới đây, Lục Thanh Nghiên chậc chậc một tiếng.