Người nọ trộm nhiều đồ của ông ta như vậy, không có khả năng dễ dàng chuyển đi được, chắc chắn còn ở gần đây.
"Dạ, anh Tường."
Thuộc hạ xoay người rời đi, đi ra bên ngoài.
Anh Tường đứng ở trong sân chỉ huy hai người còn lại, dọn rương mới mang về vào trong nhà.
Lục Thanh Nghiên nghe thấy còn có rương, lập tức ra khỏi không gian.
Có thể nghĩ cách lấy hết đống rương này của ông ta, để lại vỏ rỗng cho ông ta hay không?
Trong đầu Lục Thanh Nghiên lóe lên tia sáng, đứng ở góc tường khàn giọng kêu to vào trong sân.
"Anh Tường, ăn trộm ở đây, anh mau ra đây."
Anh Tường vừa nghe thấy thế dẫn theo hai tiểu đệ, nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Lục Thanh Nghiên nghe thấy tiếng bước chân, xoay người tiến vào sân, dựa vào tốc độ nhanh nhất thu hai cái rương ở sân vào không gian.
"Người đâu, người ở chỗ nào?"
Anh Tường chạy ra, khi thấy không có một bóng người ở góc tường thì giận dữ.
Hai tiểu đệ ở phía sau không dám nói lời nào, co rụt một bên.
Anh Tường không tìm được người, phẫn nộ trở lại sân.
"Rương của tôi đâu?"
Rương vốn đặt ở dưới mái hiên, vậy mà đột nhiên biến mất.
Anh Tường trực tiếp bị tức tới hộc máu, trước mắt tối sầm lại lảo đảo về sau.
"Anh Tường!"
Hai tiểu đệ kinh hoảng lúng túng, không biết nên làm thế nào cho phải.
Lục Thanh Nghiên nhếch miệng cười, chậm rãi rời đi.
Đi ra khỏi địa bàn của anh Tường, cô tìm một chỗ không người khôi phục lại cách ăn mặc ban đầu, bắt đầu đi dạo xung quanh.
Một bà cụ ăn mặc lam lũ, run rẩy nắm tay một bé trai năm sáu tuổi đi trên đường cái.
Bé trai bị đói đến vàng vọt gầy nhom, đi đường khẽ phiêu phiêu, giống như sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
Mái tóc hỗn loạn, trên mặt đều là vệt đen, quần áo trên người rách nát không che được cơ thể, lộ ra mảng lớn tay chân.
Giày trên chân rách lộ ra mười ngón chân, bởi vì giày quá nhỏ gót chân của đứa bé lộ ra ngoài.
"Bà nội, cháu đói bụng."
Bé trai ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn bà cụ trước mặt, khổ sở che bụng nhỏ của mình.
Bà cụ người lam lũ, một tay cầm bát vỡ, một tay khác nắm tay cháu trai.
"Sắp có đồ ăn rồi, Tiêu Tiêu nhất định phải cố chống đỡ, lát nữa chúng ta lại mang về cho đám Điền Điền."
Bà cụ lộ ra tươi cười hiển từ, đi về phía một hộ nhà giơ tay gõ cửa.
Một người đàn ông trung niên hùng hùng hổ hổ ra mở cửa.
Vừa thấy bà cụ và bé trai, không nói hai lời lạnh giọng xua đuổi.
"Cút ngay, nhà tôi không có đồ ăn."
Cửa đóng rầm lại, bị người đàn ông dùng sức đóng lại.
"Không sao, hộ tiếp theo chắc chắn có thể cho bà nội đồ ăn."
Bị người ta từ chối bà cụ vẫn cười, nắm lấy cháu trai đi tới nhà kế tiếp.
Liên tục bị từ chối, tươi cười trên mặt bà cụ chậm rãi ảm đạm đi.
"Chúng ta đi về trước đi, nhìn xem có thể đào được ít đồ ăn không."
"Bà nội, Tiêu Tiêu không đói bụng, chúng ta trở về đi."
Tiêu Tiêu ngoan ngoãn hiểu chuyện nắm tay bà nội mình, hai người đi về phía nhà mình.
Lục Thanh Nghiên lặng lễ theo sau hai bà cháu.
Cô không tiến lên trước, bởi vì nghe được lời hai người nói.
Hình như còn có người, cũng có cuộc sống giống với bọn họ.
Cô vừa mới nhận lấy đống tiền tài bất nghĩa, bây giờ lại gặp được hai bà cháu cực khổ.
Xem ra ông trời đang ra chỉ thị với cô.
Thế giới này có quá nhiều người cực khổ, cô không giúp được mọi Hai bà cháu chậm rãi đi ra khỏi huyện thành, dừng trước một căn nhà cũ nát.
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, mấy đứa bé chạy từ bên trong ra.
Mỗi đứa chỉ có mấy tuổi, trong đó lớn nhất chỉ hơn 10 tuổi.
"Bà Tống, bà về rồi ạ."
Ánh mắt của đứa bé lớn nhất nhìn bát vỡ của bà Tống, thấy bên trong không có gì vẫn cố gắng nở nụ cười.
"Bà Tống không biết cố gắng, không kiếm được ít đồ ăn."
Trên gương mặt tràn ngập nếp nhăn của bà Tống có chút tự trách, nhìn mấy đứa bé đói đến xanh xao vàng vọt.
Những đứa bé này là bà ấy gặp được khi lưu lạc trên đường, tất cả đều bị người nhà vứt bỏ, trên người ít nhiều gì cũng có khiếm khuyết.
Bà ấy thì bị con trai con dâu đuổi ra cửa, còn đuổi luôn Tiêu Tiêu bị bệnh ra cùng.
"Bà Tống, hôm nay chúng cháu tìm được ít nấm."
"Cháu còn tìm được củ mài, rất nhiều, đủ cho chúng ta ăn mấy bữa."
Năm sáu đứa bé vô cùng hiểu chuyện, cùng an ủi bà Tống thấy tự trách.