Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 239

Ăn uống no đủ, mấy người cùng nhau xuống núi, tách ra ở chân núi.

Chu Cảnh Diên cống sọt tre đi theo bên cạnh Lục Thanh Nghiên, đám Thẩm Nguyệt thì đi về phía đội hai.

Còn thừa 20 cân thịt dê không ăn hết, Lục Thanh Nghiên vốn định chia cho Thẩm Lâm và Thẩm Nguyệt hơn nửa.

Hai người bất đắc dĩ nói mình làm không ngon, từ chối muốn ăn thịt dâ.

Không có biện pháp, Lục Thanh Nghiên chỉ có thể mang thịt dê về.

Thời tiết này nóng căn bản không có biện pháp để được, vốn dĩ cho vào không gian là xong chuyện, nhưng Thẩm Lâm và Thẩm Nguyệt đều biết có thịt dê.

Hiện giờ biện pháp duy nhất chính là hong gió, như vậy để lâu được.

Lục Thanh Nghiên không thiếu gia vị, cô vừa vặn biết làm thịt dê hong gió như thế nào.

Lúc này phải nói tới khi cô rảnh rỗi thích lướt video, thực sự bị cô học được ít bản lĩnh.

Dạy Chu Cảnh Diên biện pháp làm thịt dê hong gió, đưa gia vị cần, sau đó cô đi xử lý nho dại.

Hái được hai ba cân nho dại, Lục Thanh Nghiên lấy thêm hơn 5 cân trong không gian ra, gộp lại được tầm 10 cân.

Nhỡ đâu sau này Thẩm Nguyệt hoài nghỉ sao rượu nho của cô nhiều như vậy, cô có thể nói là mình từng lên núi hái, cũng không sợ bị lộ.

Cắt quả nho ra, quả hỏng thì ném đi hết.

10 cân nho không phải là công việc đơn giản, còn đều là nho dại nho nhỏ.

Đổi thành trước đây, Lục Thanh Nghiên đâu rảnh làm chuyện này.

Ngồi trên ghế nhỏ, cô rất kiên nhẫn cắt từng quả nho.

Chu Cảnh Diên ở bên kia sân, phơi thịt dê làm xong lên từng que tre.

Hai người an tĩnh làm công việc của từng người, thường nhìn về phía đối phương, nhìn nhau cười.

Hai hạng mục công việc chính thức làm xong, đã đến chạng vạng.

Lục Thanh Nghiên ôm hai vại nho thêm đường phèn vào nhà chính, đặt trên †ủ ở nhà chính. "Mệt mỏi quá."

Lục Thanh Nghiên vừa mệt vừa thỏa mãn, vẫn luôn nhìn hai vại thủy tỉnh trước mặt.

"Mệt mỏi sao?"

Chu Cảnh Diên đi tới bên cạnh cô, nâng tay lên xoa bóp bả vai giúp cô.

"Không tính là mệt, nói ra còn tràn ngập cảm giác thành tựu."

Lục Thanh Nghiên quay đầu nhìn anh, mỉm cười: "Anh đói bụng chưa?"

"Chưa đói lắm."

"Tối nay chúng ta ăn mì thịt bò đi."

Khi tâm trạng của Lục Thanh Nghiên tốt sẽ ăn mì sợi, chuẩn bị tự mình đến phòng bếp nấu hai bát mì.

"Để anh làm."

Lần này Chu Cảnh Diên không để cô nấu cơm lập tức đi vào phòng bếp.

Lục Thanh Nghiên lấy nguyên liệu nấu ăn ra, đứng ở cửa phòng bếp lằng lặng nhìn Chu Cảnh Diên.

Cơ thể thon dài của anh đứng trước bệ bếp, nghiêm túc thái thịt bò, nấu mì thêm gia vị.

Mỗi một động tác, trong đơn giản lại lộ ra mị lực khiến người ta động lòng.

Ánh mắt cô không nhịn được nhìn về phía anh, vậy mà trong khoảng thời gian ngắn không thể rời mắt.

Ở thế kỷ của cô mỗi người đàn ông đều giống như thiếu gia, cả ngày tiêu sái ăn chơi.

Có mấy người tốt, cũng tuyệt đối không rửa rau nấu cơm trong phòng bếp.

Chẳng trách trước đây cô không thể động lòng đối với những người đó.

Cô muốn luôn là hoạn nạn nâng đỡ, đồng cam cộng khổ, không phải là mấy thứ hoa lệ không hiện thực kia.

Có lẽ đi đến nơi này, thực sự là ông trời cố ý sắp xếp, bởi vì nhân duyên của cô ở đây.

"Đang nghĩ gì thế?" thấy cô phát ngốc tò mò hỏi cô.

"Nghĩ tới anh."

Lục Thanh Nghiên mỉm cười nhìn anh, vươn tay muốn nhận lấy bát mì.

"Nóng, để anh bưng cho."

Không dám để cô bưng, Chu Cảnh Diên bưng mì đi tới nhà chính.

Lục Thanh Nghiên đi theo bên cạnh anh, đợi anh đặt mì xuống thì ngồi đối diện anh.

Cô cầm lấy đũa, ngửi mùi thơm của mì sợi, cô gấp không đợi nổi muốn nếm thử một miếng.

"Ăn ngon, không nghĩ tới tay nghề nấu nướng của anh tốt như vậy?"

Mì sợi làm rất đẹp còn không bị trương, ăn kèm với thịt bò quả thực là tuyệt nhất.

"Em thích, sau này anh sẽ luôn nấu cho em ăn."

Chu Cảnh Diên cầm đũa, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, nhếch miệng cười.

"Ừm!"

Lục Thanh Nghiên gật đầu, nhìn nhau cười với anh.

Ăn cơm xong, trời còn chưa hoàn toàn tối lại.

Hai người ra khỏi nhà, đi dạo trên đường đất trong đại đội.

Mấy bác gái mấy thím vội vàng chạy qua bên cạnh Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên nghi ngờ nhìn qua, giữ chặt một thím dò hỏi: "Thím Bạch, xảy ra chuyện gì vậy ạ?"

"Cháu còn chưa biết à? Vậy mà đối tượng của Ngọc Mai muốn từ hôn, đúng là mất mặt muốn chết."
Bình Luận (0)
Comment