Ngô Tiểu Anh kéo tay Từ Ngọc Mai.
Từ Ngọc Mai nhìn về phía hai người, đỏ mặt gật đầu: "Cảm ơn cô."
"Chúng tôi đi trước, còn phải đến nhà khác đưa kẹo mừng nữa."
Ngô Tiểu Anh vẫy tay với Lục Thanh Nghiên, kéo Từ Ngọc Mai rời đi.
Khi Từ Ngọc Mai rời đi, còn quay đầu cười với Lục Thanh Nghiên, trong mắt đều là cảm kích.
"Cô xem, tôi đã nói Thanh Nghiên rất tốt, lúc trước cô còn không tin."
Ngô Tiểu Anh lặng lẽ nói nhỏ với Từ Ngọc Mai.
Từ Ngọc Mai gật đầu tán thành, may mà lúc trước không cùng Trần Ni làm ra chuyện quá đáng với Lục Thanh Nghiên.
Ôm chặt vải đỏ trong tay, Từ Ngọc Mai vuốt ve đầy yêu quý, trong lòng lại cảm kích Lục Thanh Nghiên.
Danh dự của cô ấy bị hao tổn, bị bắt gả cho Vương Thiết Ngưu, trong nhà không cho cô ấy của hồi môn, ném cô ấy cho Vương Thiết Ngưu như ném rác.
Không nghĩ tới một người ngoài còn đối xử với cô ấy tốt hơn người nhà.
Từ Ngọc Mai không nhịn được đỏ mắt, suýt nữa rơi lệ.
"A, Cẩu Đản của tôi!"
Tiếng kêu bén nhọn thống khổ truyền khắp đại đội Thịnh Dương.
Mọi người đang làm việc ở ngoài ruộng bị dọa sợ, ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Lục Thanh Nghiên mới cầm lấy kim chỉ, bên tai nghe thấy được tiếng kêu rên quen thuộc, hình như là giọng của Miêu Hồng Hà.
Cô đứng dậy đi ra khỏi cửa, Từ Ngọc Mai và Ngô Tiểu Anh còn đứng cách nhà cô không xa.
"Xảy ra chuyện gì thế?"
Ngô Tiểu Anh mờ mịt nhìn Từ Ngọc Mai bên cạnh.
Từ Ngọc Mai lắc đầu không biết xảy ra chuyện gì, âm thanh này nghe có vẻ xảy ra chuyện lớn.
Lục Thanh Nghiên đi tới trước mặt hai người, ngửa đầu nhìn về phía xa. Không đợi mấy người tới gần, thì thấy một đám người hoang mang rối loạn chạy về phía đó.
Gần đây đại đội Thịnh Dương làm sao vậy?
Hôm qua mới xảy ra chuyện của Từ Ngọc Mai, chẳng lẽ hôm nay lại xảy ra chuyện khác?
"Có đi xem hay không?"
Ngô Tiểu Anh nắm tay Từ Ngọc Mai, nhỏ giọng dò hỏi.
Từ Ngọc Mai biết có khả năng không thể phát kẹo mừng được nữa, lúc này mọi người chắc chắn ở bên kia xem náo nhiệt.
"Thanh Nghiên, cô đi xem cùng đúng không?"
Ngô Tiểu Anh thuận tiện hỏi Lục Thanh Nghiên bên cạnh.
Lục Thanh Nghiên gật đầu, ba người đi tới chỗ Miêu Hồng Hà đang gào khóc.
Trước một cái rãnh vây quanh không ít thôn dân, không có ai mở miệng nói chuyện, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ hoảng sợ.
Trần Cẩu Đản rơi vào rãnh, cơ thể bị nước ngâm đến sưng phù, suýt nữa không nhận ra.
Miêu Hồng Hà gục ở trước rãnh, khóc thút thít tê tâm liệt phế, cả người gần như ngất đi.
Gương mặt Trần chú lùn và Trần Phú Cường trắng bệch, lung lay sắp đổ.
Tối hôm qua hai vợ chồng Miêu Hồng Hà ngủ sớm, cho rằng Trần Cẩu Đản đã sớm nghỉ ngơi như bọn họ.
Sáng sớm dậy phát hiện trong phòng không có ai, tìm một vòng vậy mà tìm được thi thể của Trần Cẩu Đản.
"Sao Cẩu Đản lại chết như vậy?"
"Có phải không cẩn thận ham chơi, ngã xuống rãnh không?"
"Đứa bé như vậy, có lẽ là chết đã lâu."
Tuy mọi người chán ghét Trần Cẩu Đản, nhưng hiện giờ người đã chết, cũng không tiện nói linh tỉnh gì.
"Trần Cẩu Đản thực sự tự mình ngã chết ư?"
"Không phải ngã chết, chẳng lẽ là bị người ta giết?"
Có người đưa ra nghi ngờ, lại có người phản bác.
Ánh mắt Lục Thanh Nghiên nhìn về phía thi thể của Trần Cẩu Đản, bị Vết bầm rất nhạt gần như không nhìn ra, nhưng mơ hồ nhìn ra được dấu ngón cái ấn.
"Báo công an đi, là mưu sát."
Lục Thanh Nghiên lạnh nhạt mở miệng, tầm mắt nhìn một vòng.
Biểu cảm của mọi người đều sợ hãi, tạm thời không phát hiện người khả nghỉ.
"Mưu sát ư? Là ai giết con trai tôi?"
Miêu Hồng Hà ngừng kêu rên, đôi mắt sưng đỏ nhìn về phía Lục Thanh Nghiên.
"Không rõ lắm, để công an điều tra."
Không có tâm trạng nhìn tiếp, Lục Thanh Nghiên chuẩn bị rời đi.
"Lục Thanh Nghiên, cô đừng đi."
Miêu Hồng Hà đứng dậy, vội vàng đuổi theo Lục Thanh Nghiên quỳ gối trước mặt cô.
"Tôi cầu xin cô giúp tôi, giúp tôi tìm ra hung thủ."
Miêu Hồng Hà đặt hết hi vọng lên người Lục Thanh Nghiên, bởi vì cô là người có học vấn duy nhất trong thôn, lại là người đầu tiên phát hiện không thích hợp.
"Tôi không có bản lĩnh lớn như thế, cô bảo người báo công an đi, để công an điều tra."
Lục Thanh Nghiên dốt đặc cán mai đối với việc tra án, không có khả năng dựa vào dấu ngón tay tìm ra hung thủ.