Càng không biết người nào sẽ nhẫn tâm giết chết một đứa bé sáu bảy tuổi như vậy?
Trong đầu không khỏi hiện lên một người, Lục Thanh Nghiên dừng bước lại.
Trước đây cho dù là náo nhiệt gì đều có bóng dáng cô ta, sao hôm nay không nhìn thấy cô ta?
Trong lúc suy nghĩ miên man, người đang đi tới gần đúng người cô nghĩ.
Trần Ni khoác giỏ tre, bước từng bước về phía Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên dừng bước lại, khi Trần Ni tới gần thử hỏi một câu: "Trần Cẩu Đản đã chết."
Trần Ni dừng bước lại, trên gương mặt trắng nõn không có sơ hở gì: "Ồ, vậy sao? Sao lại chết?"
"Tôi cho rằng cô biết."
Lục Thanh Nghiên nhìn thằng vào Trần Ni, muốn thấy được chút gì đó từ bên trong.
"Lục Thanh Nghiên, cô đúng là buồn cười! Vì sao tôi phải biết? Đứa bé chết hay không liên quan gì tới tôi?"
Vẻ mặt Trần Ni bình tĩnh, nhưng trái tim lại đập rất nhanh.
Người cô ta giết đầu tiên là Trần Cẩu Thặng, nhưng Trần Cẩu Thặng là người thực vật, cô ta giết không có gánh nặng gì.
Trần Cẩu Đản là người thứ hai cô ta giết, cô ta vốn không định giết đứa bé này, chỉ muốn hấp thụ tuổi thọ của đứa bé, giáo huấn đứa bé một trận.
Kết quả Trần Cẩu Đản vẫn luôn mắng cô ta, không ngừng mắng cô ta, khiến cô ta không nhịn được.
Đợi khi kịp phản ứng, Trần Cẩu Đản đã chết.
"Hi vọng không liên quan tới cô."
Lục Thanh Nghiên không nói gì nữa, lướt qua Trần Ni đi về nhà mình.
Trần Ni đứng tại chỗ, trong đôi tay đều là mồ hôi, suýt nữa bị Lục Thanh Nghiên vạch trần.
Sau này tuyệt đối không thể giết người, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện. Có người đi tới bên này, Trần Ni điều chỉnh lại tâm trạng hoảng loạn.
Hai người xa lạ ăn mặc thời thượng đi nhanh về bên này.
Ánh mắt Trần Ni nhìn chằm chằm người đàn ông bên phải, tim đập nhanh hơn.
Trịnh Quốc Vũ vẫn luôn đi theo sau Lục Thanh Nghiên, thấy cô nói chuyện với người ta thì dừng bước theo bản năng.
Đợi Lục Thanh Nghiên rời đi, khi anh ta chuẩn bị đi theo thì thấy được người nói chuyện cùng với Lục Thanh Nghiên.
Trịnh Quốc Vũ vốn tưởng rằng sơn thôn bần cùng và nhỏ bé như vậy có một mỹ nữ xinh đẹp là đủ, không nghĩ tới còn gặp người thứ hai.
Tuy kém hơn người thứ nhất, nhưng cũng là mỹ nhân khó có được.
Đáng tiếc hiện giờ cả trái tim anh ta đều dành cho mỹ nhân đầu tiên, nếu không nhất định sẽ trò chuyện với mỹ nhân thứ hai này.
Khi ánh mắt Trịnh Quốc Vũ nhìn về phía mình, Trần Ni vừa khẩn trương vừa vui sướng.
Trong thôn tới người đàn ông đẹp trai như vậy từ khi nào thế?
Mặc quần áo sạch sẽ không có mụn vá, làn da còn trắng, nhất định là người thành phố.
Là đối tượng cô ta cần!
Muốn so được với Lục Thanh Nghiên, người đàn ông này chính là lựa chọn tốt nhất của cô ta.
Trần Ni nghĩ thầm trong lòng, nên chào hỏi thế nào đây.
Hai anh em Trịnh Quốc Vũ như không thấy được cô ta, lập tức lướt qua cô ta.
Trần Ni không dám tin xoay người lại, nhìn chằm chằm phương hướng rời đi của hai anh em Trịnh Quốc Vũ.
Nơi đó là... Nhà của Lục Thanh Nghiên?
Vậy mà anh ta muốn đi tìm Lục Thanh Nghiên?
Lục Thanh Nghiên sắp đến cửa nhà, mới cảm thấy không thích hợp.
Cô quay đầu lại nhìn, thì thấy một đôi nam nữ xa lạ dứng dưới núi nhìn cô.
Trong đó cô gái trẻ tuổi nhìn chằm chằm cô, rất không lễ phép đánh giá, cuối cùng nhìn về phía nhà ở của cô.
Người đàn ông trẻ tuổi thì nhìn chằm chằm cô, trong mắt hiện lên kinh Không để ý tới hai người xa lạ, Lục Thanh Nghiên chuẩn bị mở cửa về nhà.
"Đứng lại!"
Trịnh Quốc Anh chạy tới, đứng trước mặt Lục Thanh Nghiên thăm dò nhìn trong sân.
Nông thôn nho nhỏ này, vậy mà có căn nhà đẹp như thế?
Còn đẹp hơn nhà cô ta, đúng là thích hợp cho bọn họ ở.
"Có việc gì?"
Giọng nói của Lục Thanh Nghiên lạnh nhạt, người ta không lễ phép, đương nhiên là cô cũng sẽ không lễ phép.
"Đây là nhà cô à?"
Trịnh Quốc Anh liếc mắt một cái là nhìn trúng căn nhà này, Lục Thanh Nghiên đứng tại chỗ không nói lời nào.
"Tiểu Anh, sao em lại nói chuyện như vậy, đừng không lễ phép."
Trịnh Quốc Vũ tiến lên mỉm cười nói.
Anh ta còn cố ý để lộ đồng hồ trên cổ tay mình trước mặt Lục Thanh Nghiên.
Đồng hồ Trịnh Quốc Vũ đeo hơi quen mắt, Lục Thanh Nghiên không khỏi nhìn nhiều mấy cái.
Vậy mà là đồng hồ cô bán cho Trương Khánh lúc trước, có trùng hợp như vậy hay không?
Trịnh Quốc Vũ cho rằng Lục Thanh Nghiên bị hấp dẫn, trong lòng không nhịn được đắc ý.