Cho dù xinh đẹp tới mấy, khí chất của một người từ tận xương cốt không thay đổi được.
Trần Ni cho rằng mình xinh đẹp hơn nhiều, còn cố ý học cô, nhưng đâu biết mình chỉ bắt chước bừa.
Lục Thanh Nghiên làm lơ khiến Trần Ni tức tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Rõ ràng cô ta thay đổi nhiều như thế, vì sao lần nào trong mắt Lục Thanh Nghiên cũng có khinh miệt?
"Lục Thanh Nghiên, cô định đi đưa cơm cho Chu Cảnh Diên sao?"
Trần Ni đuổi theo Lục Thanh Nghiên, trong mắt là ác ý.
Lục Thanh Nghiên không trả lời Trần Ni, đi con đường của mình, coi cô ta như ruồi bọ đáng ghét.
"Hai người còn chưa kết hôn, cô chạy đi đưa cơm như vậy không tốt lắm đâu?"
Trần Ni cứ nói chuyện một mình, nói xong còn cười mỉa một tiếng giống như đang châm chọc Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên dừng bước lại, xoay người nhìn về phía Trần Ni.
Trần Ni cao ngạo ngẩng đầu, cuối cùng có thể khiến Lục Thanh Nghiên liếc cô ta một cái.
"Tôi và Chu Cảnh Diên sẽ kết hôn vào mấy ngày nữa, tôi đưa cơm cho chồng sắp cưới của mình ảnh hưởng tới cô sao?"
Ánh mắt Lục Thanh Nghiên nhìn về phía hộp cơm của Trần Ni: "Còn cô ấy, là đưa cơm cho ai thế?"
Trần Ni ôm chặt hộp cơm theo bản năng, đang định trả lời Lục Thanh Nghiên là đưa cho cha mẹ cô ta.
"Tôi vừa thấy cha mẹ cô, hai người đều không đi làm việc, cô đừng nói với tôi là đưa cơm cho bọn họ nhé?"
Lục Thanh Nghiên trực tiếp vạch trần lời nói dối mà Trần Ni định nói.
"Tôi đưa cơm cho Quốc Anh không được sao?"
Trần Ni không có tự tin phản bác: "Bọn họ ở nhà tôi, đưa cơm cho bọn họ không được ư?"
"Vậy sao? Mời người đàn ông xa lạ ở nhà cô, Trần Ni, tôi thấy cô điên rồi!" Trần Ni chủ động mời người Trần gia ở lại nhà cô ta, cho dù Lục Thanh Nghiên không ra cửa cũng biết.
Cả đại đội Thịnh Dương đều lan truyền, người nào cũng nói mấy câu!
Chỉ có cả nhà Trần Ni làm bộ không biết, còn cảm thấy vinh dự.
Trịnh gia làm gì Lục Thanh Nghiên không biết, nhưng từ tận đáy lòng cô không thích người nhà này.
Đặc biệt là Trịnh Lão Căn, đôi mắt nhìn như hòa ái thực ra sắc bén tính kế, khiến cô cảm thấy không thích.
"Cô mới điên rồi! Tôi làm chuyện tốt ảnh hưởng gì tới cô?"
Trần Ni không thích nhất, chính là dáng vẻ giáo huấn cô ta của Lục Thanh Nghiên.
"Chuyện tốt ư? Hi vọng cô đừng hối hận."
"Cô mới hối hận! Đừng cho rằng tôi không biết, cô chắc chắn là hối hận không để bọn họ ở nhà cô."
Dáng vẻ đúng lý hợp tình của Trần Ni, chọc cười Lục Thanh Nghiên.
Trần Ni thực sự là người chọc cô cười duy nhất ở đại đội Thịnh Dương!
"Trần Ni, cô nên ăn nhiều óc chó bổ não."
Lục Thanh Nghiên thực sự không muốn nhiều lời một câu với Trần Ni, nếu không e rằng mình sẽ cười chết mất.
"Lục Thanh Nghiên!"
Trần Ni vô lực rống to, nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của Lục Thanh Nghiên.
Trên đất hoang của đội một gần đội hai, Trịnh Quốc Anh đang giở thói tiểu thư.
"Con không muốn làm việc, con muốn về nhà."
Trịnh Quốc Anh vô cùng hối hận đi theo cha cô ta tới nông thôn, không chỉ đồ ăn không ngon, còn phải làm việc.
Trịnh Lão Căn nói cho cô ta, nếu tới cần phải giúp đỡ làm việc, còn không cần công điểm.
Cô ta bị tức khóc, đòi trở về nhà.
Kết quả một ánh mắt của cha cô ta nhìn qua, chỉ trong nháy mắt khiến cô ta câm miệng.
Trịnh Quốc Vũ ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời nóng bỏng, ngửi mùi mồ hôi đầy người khó chịu muốn chết. Hai anh em ngồi ở chỗ râm mát, cả người vô cùng bực bội.
Tầm mắt của Trịnh Quốc Anh nhìn về vị trí cách hơn mười mét.
Chỗ đó có một người cao lớn thon dài đang nghiêm túc cuốc đất, sức mạnh bộc lộ ra khiến cô ta không nhịn được nhìn nhiều mấy lần.
Không nghĩ tới ở nông thôn còn có người đàn ông đẹp trai như vậy.
"Sao người phụ nữ kia còn chưa tới đưa cơm vậy?"
Trịnh Quốc Anh lưu luyến rời mắt, che lại bụng đã sớm đói dẹp.
Trịnh Quốc Vũ ngẩng đầu nhìn, ngay sau đó trợn to mắt.
"Anh, anh nói chuyện đi chứ!"
Không nhận được đáp lại của Trịnh Quốc Vũ, Trịnh Quốc Anh nhìn theo tầm mắt anh ta.
Lục Thanh Nghiên yểu điệu đang chậm rãi tới gần, trong tay còn có bình nước và hộp cơm.
Làn da trắng nõn ở dưới ánh nắng triều càng thêm trong suốt, khí chất ưu nhã dịu dàng ở nông thôn này không thể tìm được người thứ hai.
Nói không ghen ghét là giả, mấy ngày qua Trịnh Quốc Anh vẫn luôn học theo khí chất của Lục Thanh Nghiên dựa vào ký ức.