"Em muốn giáo huấn thế nào?"
Trần Ni muốn chơi, đương nhiên là Trịnh Quốc Vũ sẽ chơi cùng cô ta.
"Chúng ta qua đó nhìn xem."
Nhà Trần Ni cách nhà Lục Thanh Nghiên không tính là xa, từ góc độ này của cô ta có thể thấy mơ hồ tình hình nhà Lục Thanh Nghiên.
Muộn như thế, Chu Cảnh Diên tiến vào nhà Lục Thanh Nghiên lâu như vậy cũng không thấy ra, hai người chắc chắn không làm chuyện gì tốt.
Cô ta muốn người toàn thôn đều biết, hai người danh không chính ngôn không thuận đang làm gì.
Lục Thanh Nghiên, cô đợi bị nước miếng làm chết đuối đi!
Lục Thanh Nghiên tiến vào phòng, ánh mắt nhìn về phía giường nhỏ của mình.
Đôi bàn tay to nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, đầu gối lên bả vai cô.
"Ngày khác đổi giường đi."
Giọng nói trầm thấp gợi cảm truyền đến, Lục Thanh Nghiên nghiêng đầu nhìn về phía Chu Cảnh Diên khoảng cách bằng 0 với cô.
"Vì sao phải đổi giường?"
Chiếc giường này của cô mới mua mấy tháng, ngủ rất thoải, đâu cần đổi?"
"Quá nhỏ, không đủ chỗ ngủ."
Nụ hôn dịu dàng của Chu Cảnh Diên chạm lên trán Lục Thanh Nghiên, giọng nói càng ngày càng khàn.
Môi mỏng theo trán chậm rãi trượt xuống, cuối cùng cắn lên đôi môi mềm mại ngọt ngào.
"Chu Cảnh Diên, anh lưu manh!"
Gương mặt của Lục Thanh Nghiên đỏ bừng lên, đâu còn không hiểu ý trong lời nói của Chu Cảnh Diên.
Cả người cô bị bế lên, nhẹ nhàng đặt lên giường.
Cơ thể thon dài cúi xuống nhìn cô, đôi tay chống hai bên.
Đôi mắt thâm thúy vô ngần, kèm theo dục vọng khiến người ta không thể xem nhẹ.
"Bà xã, bây giờ chúng ta là vợ chồng hợp pháp, anh không tính chơi lưu manh với em."
Tâm trạng của Chu Cảnh Diên rất tốt, môi mỏng hơi nhếch lên chậm rãi cúi người.
Đôi tay của Lục Thanh Nghiên chống lên ngực anh, không cho anh làm bậy với mình bây giờ.
"Sau này chúng ta ở đây."
"Được, ngày mai anh dọn đồ tới."
Anh hoàn toàn tiếp nhận ý kiến của cô, cô ở đâu anh sẽ ở đó.
Đối với anh mà nói ở đâu cũng không khác gì nhau.
Tuy căn nhà của mình không kém nơi này, nhưng thiếu đi ấm áp, chỉ có chỗ cô ở mới là nhà.
Dọn đồ tới, hộ khẩu cũng nên chuyển sang đội một, sau này bọn họ sẽ là người một nhà chân chính.
"Được."
Lục Thanh Nghiên gật đầu đồng ý, cũng may Chu Cảnh Diên chuyện gì cũng nghe cô.
Kế tiếp hai người không nói chuyện, bầu không khí càng ngày càng ái muội.
Sắp xảy ra chuyện gì, Lục Thanh Nghiên chưa từng trải qua nhưng cũng biết không ít.
Tim không nhịn được đập nhanh hơn, nâng mắt nhìn Chu Cảnh Diên cách cô rất gần.
Anh cứ luôn lẳng lặng nhìn cô như vậy.
"Anh làm gì thế?"
Tay của Lục Thanh Nghiên chống lên ngực anh hơi nhũn ra, gương mặt giống y như hoa đào tháng ba, phiếm rặng mây đỏ nhàn nhạt.
Người này không nói lời nào, vẫn luôn nhìn cô giống như đang đợi cô đồng ý, lại quyết định ra tay như thế nào.
"Nghiên Nghiên, cuối cùng cũng có thể có được em."
Giọng nói của Chu Cảnh Diên khàn khàn trước nay chưa từng có, căng cứng muốn chết giống như đang cố nén gì đó.
Lục Thanh Nghiên còn chưa kịp phản ứng trước mắt tối sầm lại, cả người bị Chu Cảnh Diên bao phủ, ảnh ngược trong đôi mắt là gương mặt tuấn tú của anh. "Rầm rầm rầm..."
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, khiến hai người sắp bị dục vọng vùi lấp bừng tỉnh.
Chu Cảnh Diên chống nửa người ngẩng đầu, dục vọng mãnh liệt lập tức rút đi, nghiêng đầu lạnh lùng nhìn bên ngoài.
"Lục Thanh Nghiên."
Trần Ni dùng sức gõ cửa, trong mắt là vui sướng khi người khác gặp họa.
Cô ta cố tính đợi hơn một tiếng, chắc chắn Chu Cảnh Diên không rời đi.
Lúc này mới nghĩ cách dẫn người tới đây, vì bắt lấy hai người ở bên nhau tối muộn, khiến Lục Thanh Nghiên thân bại danh liệt.
Đã sắp kết hôn, vậy mà cô không nhịn được, không biết xấu hổ chưa có danh phận gì đã ở bên Chu Cảnh Diên.
Nói không chừng lúc này hai người đang làm chuyện xấu gì đó.
"Lục Thanh Nghiên, cô mau mở cửa, đại đội có ăn trộm, có thể tới nhà cô hay không?"
Trần Ni dùng lực gõ cửa, rống to nói.
Phía sau cô ta còn có thôn dân của đại đội Thịnh Dương, mỗi người đều cầm cuốc xẻng trong tay.
"Thanh Nghiên."
Không có động tĩnh, Lý Tố Hoa lo lắng gõ cửa, sợ một đồng chí nữ độc thân như Lục Thanh Nghiên xảy ra chuyện.
Bảo Nhi và Ngô Tiểu Anh lo lắng đứng phía sau, khẩn trương nhìn.
Có tiếng bước chân truyền tới, cửa được mở ra.
Bóng dáng cao lớn đứng trong sân, ánh mắt lạnh như băng nhìn Trần Ni.