Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 267

Lục Thanh Nghiên mắng Trần Ni không chút lưu tình, cô chán ghét nhất loại người này, bạn không trêu chọc cô ta, cô ta còn ghi hận bạn.

"Lục Thanh Nghiên, cô làm người phụ nữ hư hỏng còn đổ oan cho tôi, cô hết cứu chữa rồi."

Trần Ni tức hộc máu, chỉ vào Lục Thanh Nghiên.

Đôi mắt của Chu Cảnh Diên lạnh như băng, nắm lấy ngón tay của Trần Ni chỉ vào Lục Thanh Nghiên, gập mạnh lại.

HAI"

Tiếng kêu rên đau đớn truyền ra, chói tai tới mức mọi người bịt tai theo bản năng.

Gương mặt trắng nõn của Trần Ni đau tới mức chen chúc vào nhau, suýt nữa dậm chân.

"Bác gái, bác trai, vì sao mọi người không bắt cô ta? Nhanh bắt cô ta đi giáo dục đi ạ!"

Trần Ni giơ tay không bị sao lên, còn muốn chỉ vào Lục Thanh Nghiên, khi ánh mắt nhìn thấy Chu Cảnh Diên thì nhanh chóng rút tay.

Không có người nào di chuyển, bởi vì mọi người đều biết cách làm người của Lục Thanh Nghiên.

Cô tới đại đội mấy tháng, thôn dân đại đội sinh bệnh, Lục Thanh Nghiên sẽ thu rất ít tiền.

Nghèo khó không có tiền, Lục Thanh Nghiên cho nợ nhưng chưa từng nói bảo người ta trả.

Người như vậy cho dù phạm sai lầm, người ta cũng sẽ coi như không nhìn thấy.

"Không đi bắt trộm, đều ở đây làm gì?"

Đội trưởng Từ dẫn theo mấy thôn dân đi tới, biểu cảm nghiêm túc nhìn đám người vây quanh nhà Lục Thanh Nghiên.

"Đại đội trưởng, chú mau bắt Lục Thanh Nghiên đi giáo dục, cô ta và Chu Cảnh Diên đang làm mấy chuyện đồi bại."

Người bên cạnh không có động tĩnh, Trần Ni lớn tiếng mắng thầm trong lòng.

Chỉ có thể đặt hi vọng cuối cùng lên người đội trưởng Từ. Đội trưởng Từ không dám tin tưởng, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên.

Thấy hai người thân mật đứng cạnh nhau, đôi tay nắm chặt, hoàn toàn không có ý lảng tránh.

"Thanh Nghiên, sao lại thế này? Cháu yên tâm đi, chú chắc chắn tin tưởng cháu."

Giọng nói ôn hòa và phản ứng của đội trưởng Từ khác như trời với đất so với tưởng tượng của Trần Ni.

Trần Ni tức muốn chết, có phải cả đại đội Thịnh Dương bị Lục Thanh Nghiên mê hoặc hay không?

Nếu không sao có thể đứng về phía người phụ nữ hư hỏng này, không nói một câu.

"Chú Từ, bác gái, cảm ơn các chú bác thím tin tưởng."

Lục Thanh Nghiên tiến lên một bước, lấy một tờ giấy đưa cho đội trưởng Từ.

Đội trưởng Từ nghi ngờ nhận lấy, chiếu ánh sáng vào nhìn phía trên là gì.

Trần Ni không biết chữ, cũng chưa từng thấy giấy chứng nhận kết hôn, cho nên không rõ Lục Thanh Nghiên lấy tờ giấy ra làm gì.

"Đại đội trưởng, chú đang nhìn gì thế? Nhanh bắt Lục Thanh Nghiên đi ạt"

Đội trưởng Từ không có bất cứ động tác gì, Trần Ni sốt ruột muốn chết.

"Mỗi ngày cháu nhảy nhót cái gì?"

Bị một tiểu bối không khách sáo ra lệnh, uy nghiêm của đội trưởng Từ bị khiêu khích, sao có thể cho Trần Ni sắc mặt tốt.

"Đại đội trưởng, có phải chú bị Lục Thanh Nghiên thu mua nên nói chuyện thay cô ta hay không? Cô ta và Chu Cảnh Diên làm chuyện đồi bại như thế, mọi người đều không thấy được sao?"

Trần Ni tức tới mức toàn thân phát run, những lời này suýt nữa đắc tội mọi người.

Gương mặt đội trưởng Từ xanh mét, đưa giấy chứng nhận kết hôn tới trước mặt cô ta.

"Nhìn kỹ cho tôi, còn dám ăn nói linh tỉnh xé miệng cháu."

Vẻ mặt Trần Ni mờ mịt, nhìn chằm chằm giấy chứng nhận kết hôn "Có phải không thấy rõ lắm không, tôi soi cho cháu."

Đội trưởng Từ đẩy đám người ra, lấy đèn pin trong nhà soi lên giấy đăng ký kết hôn.

Lúc này mọi người mới thấy rõ, vậy mà là giấy đăng ký kết hôn.

Nói linh tỉnh một lúc lâu, hóa ra người ta là vợ chồng hợp pháp.

Bị Trần Ni nói hết câu này tới câu khác là đồ hư hỏng, nên thu thập nhất là con nhóc Trần Ni này.

Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên đứng một bên, hai người đều không nói một câu, đợi Trần Ni bị vả mặt.

Trịnh Quốc Vũ thấy rõ chữ trên giấy đăng ký kết hôn, sắc mặt thay đổi.

Trịnh Quốc Anh kéo Trịnh Quốc Vũ, biểu cảm không vui hạ giọng: "Anh ba, người phụ nữ Trần Ni này, anh cách cô ta xa một chút."

Ngoại trừ gương mặt đẹp ra, hoàn toàn không có đầu óc.

Sắc mặt Trịnh Quốc Vũ khó coi, không dám ở lại, nhân lúc không ai chú ý tới anh ta, anh ta nhanh chóng rời đi.

Trịnh Quốc Anh chạy nhanh theo sau, cuối cùng còn quay đầu hừ lạnh với Trần Ni.

"Đại đội trưởng, phía trên viết gì thế?"

Trần Ni nhìn một lúc lâu cũng không biết là gì, mờ mịt hỏi đội trưởng Từ.

"Ha ha ha, Trần Ni, cô ngay cả chứng nhận kết hôn cũng không biết ư?"
Bình Luận (0)
Comment