"Trần Ni, cô dám đánh con tôi?"
Mấy phụ huynh cầm gậy gỗ để trước người Trần Ni, không ai nguyện ý tới gần cô ta cả người đều là mùi thối.
"Chỉ cho bọn họ bắt nạt tôi, không cho tôi đáp lại ư?"
Trần Ni tức muốn chết, vừa tức vừa ấm ức, nước mắt không nhịn được chảy ra.
Nói đến cùng, cô ta ác độc cũng chỉ mới mười mấy tuổi, bị người ta đối đãi như vậy khó chịu là chắc chắn.
Nhưng mà mọi chuyện, đều là cô ta tự tìm.
"Cô đáng đời."
Mấy phụ huynh mặc kệ Trần Ni ấm ức hay không, nhất trí mắng cô ta.
Trần Ni tức tới mức cả người phát run, một mình căn bản không đánh lại được mọi người.
"Chuyện hôm nay, hoàn toàn là cô tự tìm."
Từ Ngọc Mai tiến lên trước, bịt mũi lại cách Trần Ni xa mấy mét.
Không cho Trần Ni cơ hội nói chuyện, Từ Ngọc Mai nắm tay chồng Vương Thiết Ngưu, cười vô cùng xán lạn.
"Thực ra tôi còn phải cảm ơn cô, nếu không phải cô quyến rũ Liễu Siêu, tôi không có biện pháp ở bên cạnh chồng tôi."
Tuy Vương gia nghèo khó, nhưng cha mẹ chồng em dâu đối xử tốt với cô ấy, chồng Vương Thiết Ngưu cũng đối xử tốt với cô ấy, Từ Ngọc Mai vô cùng hài lòng cuộc sống hiện giờ.
Trần Ni nhìn chằm chằm Từ Ngọc Mai, gương mặt tức giận.
Từ Ngọc Mai nhổ nước bọt với Trần Ni, không để ý tới cô ta nữa nhanh chóng rời đi.
Không còn sớm nữa, ngày mai phần lớn mọi người còn phải đi làm việc, mọi người không để ý tới Trần Ni trên đất nữa, chậm rãi rời đi.
Trần Ni lẻ loi đứng tại chỗ, đợi mọi người rời đi xong thì lớn tiếng rống to.
Lục Thanh Nghiên đứng ở một góc khu đập lớn, lạnh nhạt nhìn cô ta.
"Về nhà đi."
Chu Cảnh Diên ở bên cạnh Lục Thanh Nghiên, không muốn đêm tân "Đợi một lát đã."
Lục Thanh Nghiên đứng yên không nhúc nhích, muốn nhìn xem có thể thấy được bí mật của Trần Ni hay không.
"Vợ à, chẳng lẽ em quên hôm nay là ngày gì sao?"
Chu Cảnh Diên tiến lên mấy bước, chặn tầm mắt của cô, hơi oán trách.
"Khụ! Em không quên."
Lục Thanh Nghiên ho nhẹ một tiếng, thực sự có chút quên mất.
"Đừng để ý tới cô ta nữa, chúng ta cần phải trở về."
"Trở về thì trở về."
Lục Thanh Nghiên không nhìn về phía Trần Ni nữa.
Bí mật của Trần Ni sớm muộn gì cô cũng sẽ biết, không vội ngày này.
Khóe miệng của Chu Cảnh Diên hơi nhếch lên, nắm chặt tay Lục Thanh Nghiên đi về nhà.
Không có một bóng người ở khu đập lớn, trong không khí tản ra mùi nước phân tanh tưởi, Trần Ni nôn khan từng tiếng.
Không biết qua bao lâu, cô ta lảo đảo đứng dậy, oán hận nhìn về phía đại đội Thịnh Dương.
Bước chân gian nan đi về phía nhà mình, khi tới gần cửa thì xoay người đi về phía sông.
Đi bước một vào trong sông, Trần Ni có loại xúc động muốn tự tử cho xong việc.
Cô ta ác độc tới mấy cũng là con gái, bị người ta phê bình giáo dục, Sau này còn sống ở đại đội Thịnh Dương thế nào?
Cô ta cho rằng có được Tiểu Thất thì có thể thay đổi mình, khiến mọi người rửa mắt mà nhìn.
Kết quả thì sao, vậy mà bị đám người này tập thể nhục mạ phê bình.
Khi nước sông bao phủ đầu Trần Ni, cả người cô ta bị nước sông lạnh như băng làm tỉnh.
Cô ta không thể chết đi như vậy, không có người nào sẽ đồng tình cô ta, mọi người chỉ bàn tán về cô ta, nói cô ta đáng đời.
Trần Ni đứng dậy dùng sức rửa sạch người, muốn rửa sạch nước phân.
"Tiểu Thất, có thuốc viên khiến toàn thân trở nên thơm hơn không?"
"Có, biến hương hoàn, cần 10 năm tuổi thọ."
Giọng nói lạnh băng của Tiểu Thất vang lên trong đầu Trần Ni. Loại ký chủ còn ác độc hơn nó này, Tiểu Thất khinh thường nói nhiều với cô ta.
Vốn tưởng rằng Trần Ni sớm không chịu nổi dụ hoặc, phụng hiến toàn bộ tuổi thọ cho nó.
Kết quả người này vì tư dục của bản thân, hại chết hai người, ác độc đến mức độ khiến người ta giận sôi.
"10 năm tuổi thọ ư?"
Trần Ni bắt đầu do dự, ngửi được mùi tanh tỏa ra từ người mình, cuối cùng cô ta nghiến răng mua biến hương hoàn.
"Tốt bụng nhắc nhở, cô còn 5 năm tuổi thọ."
"Sao có khả năng? Rõ ràng là tôi còn nhiều như vậy?"
"Có nhiều như vậy hay không, trong lòng cô không biết tính ư?"
Tiểu Thất không chiều Trần Ni, nói xong trực tiếp chắn giọng nói của cô ta.
Trần Ni oán hận uống biến hương hoàn, không hề nghĩ nhiều vấn đề tuổi thọ.
Dù sao cô ta có thể đi hấp thụ tuổi thọ của người khác, nghĩ nhiều như vậy làm gì.