Cho dù đã làm chuyện thân mật, cô vẫn có chút thẹn thùng khẩn trương.
Nhìn ra được cô không được tự nhiên, Chu Cảnh Diên cười khé, đi nhanh về phía phòng nghỉ.
"Cười cái gì mà cười? Anh đúng là đồ được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!"
Nói thầm một câu với bóng lưng Chu Cảnh Diên, Lục Thanh Nghiên nằm trên giường hừ lạnh.
Đợi anh rời đi, cuối cùng cô không nhịn được nhe răng trợn mắt, khắp nơi cả người vô cùng nhức mỏi.
Tối hôm qua hai người đều là lần đầu tiên, dưới thương tiếc của Chu Cảnh Diên, cá nước thân mật vô cùng hòa hợp.
Phóng túng cả đêm kết quả đổi lấy khó chịu đau đớn, Lục Thanh Nghiên không muốn rời giường.
Lại nghĩ tới Chu Cảnh Diên tỉnh thần xán lạn, cô cảm thấy không công bằng.
Tối hôm qua đều là anh cử động, sao đến cuối cùng cô là người không thoải mái?
Vùi đầu vào trong chăn, ngửi được mùi hương nhàn nhạt, Lục Thanh Nghiên lập tức mặt đỏ bừng ló đầu ra khỏi chăn.
Nhìn bên ngoài cửa, bên tai có thể nghe thấy động tĩnh truyền từ phòng bếp tới.
Cô dứt khoát tiến vào không gian, ngâm mình trong nước nóng thả lỏng một lát.
Nhìn đầy người đều là dấu vết Chu Cảnh Diên để lại, Lục Thanh Nghiên rất muốn mắng to người nào đó cầm thú.
Cầm thú này cũng là cô dung túng, cô xấu hổ che mặt mình, dựa vào bồn tắm.
Nửa tiếng sau, Lục Thanh Nghiên thần thanh khí sảng ra khỏi không gian, thay áo sơ mi màu trắng và váy hoa dài.
Thay vỏ chăn ga trải giường bẩn ra, ném vào máy giặt trong không gian giặt sạch, lại thay bộ mới lần nữa.
Khi Chu Cảnh Diên đẩy cửa vào, Lục Thanh Nghiên đang đứng trước tIfểnœ_ "Rất đẹp."
Đi đến phía sau cô, Chu Cảnh Diên nhìn Lục Thanh Nghiên và mình trong gương.
"Em biết mình đẹp, đâu cần anh nói ra."
Hờn dỗi liếc anh một cái, Lục Thanh Nghiên quay đầu nhìn về phía anh, kéo cổ áo sơ mi lộ ra dấu vết phía trên.
"Anh nhìn đi, tối hôm qua anh đã làm chuyện tốt gì?"
Cổ áo này suýt nữa không che khuất được dấu vết anh để lại khi điên cuồng tối qua.
Thực sự mà như vậy, hôm nay cô đừng mơ ra cửa.
"Lần sau anh sẽ chú ý."
Ánh mắt của Chu Cảnh Diên nhìn về phía dấu vết để lại trên cổ non mịn của Lục Thanh Nghiên, ảo não lại tự trách.
Tối hôm qua anh thực sự có chút mất khống chế.
"Anh còn có lần sau?"
Lục Thanh Nghiên trừng anh, đôi mắt đẹp phiếm nước tràn ngập ngượng ngùng.
"Bà xã à, anh sai rồi!"
Chu Cảnh Diên tiến lên ôm lấy Lục Thanh Nghiên, cúi đầu nhận sai.
"Khụ khụ, biết sai thì tốt."
Gương mặt của Lục Thanh Nghiên hơi hồng nhuận, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Chu Cảnh Diên.
Tiếng bà xã này, đúng là muốn mạng mà!
Nếu người này sinh ra ở thế kỷ 21, dựa vào gương mặt này có thể nổi tiếng.
Lại kèm với giọng nói gợi cảm trầm thấp của anh, cô dám cam đoan nhất định sẽ có vô số người phụ nữ điên cuồng vì anh.
"Ăn cơm đi."
Chu Cảnh Diên xoa đầu Lục Thanh Nghiên, cùng cô ra khỏi phòng.
Lục Thanh Nghiên ngồi đối diện Chu Cảnh Diên, trước mặt bày một bát cháo bí đỏ.
Trên bàn có mấy cái bánh bột ngô màu vàng rực, ăn kèm với trứng vịt muối, một đĩa củ cải trắng trộn đường dấm.
Món ăn đơn giản không thể đơn giản hơn, cô lại ăn rất ngon. "Em còn muốn ăn dưa muối bà ngoại làm."
Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu nhìn về phía Chu Cảnh Diên, mỉm cười yêu cầu anh.
Chu Cảnh Diên đứng dậy đi về phía phòng bếp, nhanh chóng bưng một đĩa dưa muối vào.
Cô nhoẻn miệng cười, tươi cười vô cùng xán lạn.
"Sau này nhà chúng ta ai làm bữa sáng?"
Cầm lấy một cái bánh bột ngô cắn một miếng, hương vị ngọt thanh, đặc biệt ngon.
"Anh làm, sau này chuyện trong nhà đều do anh làm cả."
Chu Cảnh Diên không chút do dự trả lời, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên mỉm cười: "Chúng ta là vợ chồng, mọi chuyện đương nhiên là phải làm cùng nhau."
Cô chỉ giả vờ hỏi anh mà thôi, kết quả người này trả lời tốt hơn cô nghĩ nhiều.
"Được!"
Cô nói vợ chồng khiến trong lòng Chu Cảnh Diên nóng lên, gật đầu đồng ý lời cô nói.
"Nhanh ăn đi, lát nữa còn đi phát kẹo mừng nữa."
"Ồ, đúng rồi, chúng ta còn phải đi thăm bà ngoại."
Lục Thanh Nghiên vừa ăn vừa nói, dáng vẻ nghiêm túc hấp dẫn ánh mắt của Chu Cảnh Diên.
Anh vẫn luôn nói được, đôi mắt càng ngày càng dịu dàng.
Ăn cơm sáng xong, Chu Cảnh Diên rửa bát dọn dẹp rồi hai người cầm theo kẹo mừng ra cửa.
Dọc đường đi gặp thôn dân, hai người đều cho bọn họ mấy viên kẹo mừng, nhận được không ít lời chúc phúc.