Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 280

Khi hoàn toàn tỉnh táo nhìn về phía bên cạnh, sớm đã không có một bóng người, không biết là Chu Cảnh Diên dậy từ lúc nào.

Thay quần áo xong, cô đứng dậy đi ra ngoài.

Trong sân, bóng dáng cao lớn đang ngồi xổm trên đất, dùng xi măng lát phẳng mặt đường.

"Anh lấy đâu ra xi măng thế?"

Lục Thanh Nghiên tò mò đi qua, đứng bên cạnh nhìn.

"Nhờ người mang tới."

Chu Cảnh Diên gạt phẳng chút đất cuối cùng, lúc này mới đứng dậy.

"Vì sao anh muốn lót đường?"

Lục Thanh Nghiên đi về phía anh, giơ tay lau bùn đen trên mặt anh.

"Trải đường phẳng, ngày mưa em không cần sợ dính bùn trong sân."

Chu Cảnh Diên đi tới bên giếng nước, rửa sạch bùn trên mặt và tay, thong thả nói.

Lục Thanh Nghiên đứng bên cạnh anh, trong cơ thể có dòng nước ấm lướt qua, giơ tay ôm lấy anh từ phía sau.

Chu Cảnh Diên đứng thẳng người, quay đầu nhìn về phía cô, gương mặt dịu dàng nói:

"Làm sao vậy?"

"Không có gì, chỉ muốn ôm anh một cái thôi."

Chỉ tiết nhỏ như vậy, vậy mà anh cũng có thể biết, sao có thể không cảm động.

Đi đến thập niên 70, cô có thể thích ứng mọi chuyện, chỉ duy nhất không thể thích ứng chính là mặt đất ngày mưa.

Cô không nghĩ tới, vậy mà anh chú ý tới chuyện này.

Chu Cảnh Diên nắm lấy tay của Lục Thanh Nghiên đang ôm eo anh, nhẹ nhàng vỗ một lát:

"Anh để cơm sáng trong nồi cho ấm, đi ăn cơm trước đi."

"Ừm."

Lục Thanh Nghiên gật đầu, buông Chu Cảnh Diên ra, cùng anh đi tới phòng bếp.

Hai vợ chồng ăn cơm xong. Chu Cảnh Diên còn có việc cần làm, anh phải đến huyện thành thông báo cho công an.

"Trên đường cẩn thận một chút."

Lục Thanh Nghiên tiễn Chu Cảnh Diên tới cửa, đứng ở ngoài sân dặn dò anh.

"Anh biết, em ở nhà đừng chạy linh tỉnh, cách cả nhà Trịnh Lão Căn xa một chút."

Chu Cảnh Diên hơi nhíu mày, nhắc nhở Lục Thanh Nghiên.

Anh không yên tâm cô ở nhà một mình, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

"Yên tâm đi, em sẽ ở nhà đợi anh, thực sự có nguy hiểm thì cùng lắm trốn vào không gian."

Biết anh lo lắng, Lục Thanh Nghiên giơ tay đảm bảo.

Thực ra hai người đều biết, ban ngày ban mặt Trịnh Lão Căn sẽ không hành động, sở dĩ lo lắng cho đối phương là vì sợ xuất hiện ngoài ý muốn.

"Ừm, ở nhà đợi anh."

Chu Cảnh Diên giơ tay chạm vào mặt Lục Thanh Nghiên, cuối cùng đạp xe rời đi.

Lục Thanh Nghiên đứng ở trên sườn núi, nhìn bóng dáng thon dài của anh chậm rãi đi xa, trong lòng sinh ra không nỡ.

Tình cảm đối với Chu Cảnh Diên đã càng ngày càng sâu theo thời gian, rõ ràng vừa rời đi, đã bắt đầu tưởng niệm.

"Lục Thanh Nghiên!"

Khi Lục Thanh Nghiên chuẩn bị đóng cửa, có người gọi cô lại.

Vừa nghe thấy giọng nói này, cô nhíu mày theo bản năng, thực sự không muốn để ý tới.

Đôi tay của Trần Ni chặn cửa sân, mặc váy trắng áo đỏ mới tinh, đứng trước mặt Lục Thanh Nghiên.

"Tôi tốt bụng đưa kẹo cho cô, cô đến nỗi coi như không thấy tôi sao?"

Gương mặt Trần Ni âm trầm, đẩy cửa sân ra.

"Vì sao coi như không thấy cô, tự cô không biết ư?"

Đối với Trần Ni, Lục Thanh Nghiên lời trong lời ngoài đều không khách sáo.

Trần Ni bị một câu của Lục Thanh Nghiên làm cho nghẹn họng, một lúc lâu sau đều không nói nên lời. rẻ tiền cô cho người khác."

Trần Ni ưỡn ngực mở tay ra, trên lòng bàn tay có ba chiếc kẹo sữa thỏ trắng.

Cô ta là cố ý tới khoe khoang trước mặt Lục Thanh Nghiên.

Cô ta đã cho người khác kẹo cứng, vì so với Lục Thanh Nghiên, cô ta mới cho cô kẹo sữa.

"Trần Ni, sao cô không biết xấu hổ tới trước mặt tôi nói cô kết hôn như vậy?"

Lục Thanh Nghiên lười biếng dựa vào cửa, đối với người phụ nữ không có đầu óc như Trần Ni, cô bày tỏ đặc biệt cạn lời.

Người bình thường gặp phải chuyện như Trần Ni, sớm đã xấu hổ trốn ở nhà không ra khỏi cửa.

Sao Trần Ni có thể làm được tới mức kết hôn không vẻ vang như vậy, còn lấy ra khoe khoang?

"Tôi kết hôn thì làm sao? Cô đang ghen tị với tôi ư?"

Trần Ni nhận định Lục Thanh Nghiên đang ghen tị với mình, sớm đã quên những chuyện dơ bẩn đó.

"Ha ha ha ha!"

Lục Thanh Nghiên ôm bụng cười to, cuối cùng không nhịn được cười đến nước mắt đều chảy ra.

Cô chưa từng gặp người nào da mặt dày như Trần Ni.

"Lục Thanh Nghiên, cô cười cái gì?"

Trần Ni thẹn quá hóa giận, nắm chặt kẹo sữa trong tay.

"Cười cô giống y như kẻ ngốc, cười cô không biết xấu hổ, cười cô vô liêm sỉ."

Ba câu cười cô khiến gương mặt Trần Ni hết xanh lại trắng.
Bình Luận (0)
Comment