Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 283

Chu Cảnh Diên buồn cười lắc đầu: "Trốn rồi, không ở đây."

"Ồ, em vừa mới thấy Trịnh Lão Căn đi bộ quanh đây, như vậy sẽ tìm cơ hội lên Thanh Sơn."

Hiện giờ sắc trời còn chưa hoàn toàn tối lại, Trịnh Lão Căn không có khả năng lên núi vào lúc này.

Có lẽ còn đợi thêm một thời gian, đợi người của đại đội Thịnh Dương nghỉ ngơi mới lén lên núi.

"Ừm."

Chu Cảnh Diên gật đầu tán thành: "Lát nữa anh dẫn bọn họ lên núi, em ở nhà nhé."

"Không được, em đi cùng anh."

Lục Thanh Nghiên trực tiếp từ chối, đôi mắt nhìn về phía anh: "Em không yên tâm anh, một là đi cùng nhau hai là đều không đi."

Trải qua thăm dò Trịnh Lão Căn vừa rồi, Lục Thanh Nghiên quyết định phải đi cùng Chu Cảnh Diên.

Võ lực của cô không thấp, trong không gian có rất nhiều vũ khí.

Thực sự xảy ra chuyện gì, ít nhất có thể đảm bảo an toàn của mình và anh.

"Nghiên Nghiên, rất nguy hiểm."

"Chu Cảnh Diên, em không thể để mình anh đi mạo hiểm được."

Lục Thanh Nghiên không nhượng bộ, ánh mắt kiên quyết.

Chu Cảnh Diên im lặng thở dài, nắm chặt tay cô: "Đến lúc đó đi theo anh, tuyệt đối không thể rời khỏi bên cạnh anh."

"Được, em sẽ theo sát sau anh."

Lục Thanh Nghiên cười hỏi tiếp: "Anh ăn cơm chưa?"

Chu Cảnh Diên lắc đầu, Lục Thanh Nghiên đau lòng nắm tay anh đến nhà chính, lấy đồ ăn chín trong không gian ra.

Màn đêm chậm rãi buông xuống, hai bóng dáng chậm rãi ra khỏi nhà, lặng lẽ đi tới chỗ mấy công an trốn.

Một gian nhà cũ nát, ba gã công an trốn ở phía trong, Ôn Ngôn an tĩnh đợi một bên.

"Người tới!" Một công an hạ giọng mở miệng, Ôn Ngôn vội lấy lại tinh thần.

Chu Cảnh Diên dẫn theo Lục Thanh Nghiên tiến vào căn nhà cũ nát, đứng trước mặt ba người.

Nhìn thấy người tới đồng tử của Ôn Ngôn hơi co rụt lại, cúi đầu xuống theo bản năng.

Chuyện ngày ấy đến bây giờ anh ta vẫn chưa quên, càng không có mặt mũi gặp cô.

Anh ta vốn không nên tới nhiệm vụ hôm nay, nhưng đội trưởng điểm danh muốn anh ta đi cùng, Ôn Ngôn không có khả năng vì tình cảm cá nhân mà phá hỏng nhiệm vụ.

"Đồng chí Chu, sao cậu còn dẫn theo một đồng chí nữ tới như vậy?"

Công an tiểu đội trưởng Tiêu Hồng Quân nhíu mày, trầm giọng hỏi Chu Cảnh Diên.

"Đây là vợ tôi."

Vẻ mặt Chu Cảnh Diên lạnh nhạt, giới thiệu Lục Thanh Nghiên bên cạnh.

Ôn Ngôn nhìn về phía hai người với vẻ không dám tin, trái tim đập rất nhanh, có chút chua xót còn có chút đau đớn.

Lúc này mới qua bao lâu, bọn họ đã sắp kết hôn ư?

"Là tôi muốn đi theo anh ấy, tôi sẽ không kéo chân sau mọi người."

Lục Thanh Nghiên dịu dàng mở miệng, hiểu được lo lắng của Tiêu Hồng Quân.

"Vị đồng chí này, cô không nên tới."

Một công an khác Vương Thắng có chút bất mãn, nhiệm vụ quan trọng như vậy sao có thể để đồng chí nữ tham dự vào, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì ai chịu trách nhiệm?

"Anh Thắng, đồng chí Lục rất lợi hại."

Ôn Ngôn vẫn luôn không mở miệng nói chuyện thay Lục Thanh Nghiên.

Anh ta từng thấy thân thủ của Lục Thanh Nghiên, biết cô không kém gì bọn họ.

"Cậu biết cô ấy à2"

Vương Thắng quay đầu, nghỉ ngờ hỏi Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn gật đầu: "Nhiệm vụ đám buôn người lần trước, công lao của đồng chí Lục là lớn nhất" Vương Thắng hiểu ra, đương nhiên là anh ta biết chuyện đám buôn người.

Đều nói là có một đồng chí nữ vô cùng lợi hại, một mình chế phục đám buôn người, giải cứu mấy cô gái.

Không nghĩ tới sẽ là đồng chí nữ trước mặt, là anh ta coi thường quá rồi.

Lục Thanh Nghiên hơi đau đầu, không dám nhìn người nào đó bên cạnh.

Được rồi, chuyện muốn gạt người nào đó lại bị người nào đó biết, trở về còn chưa biết nên giải thích thế nào.

Ôn Ngôn này, hình như có chút khắc cô!

"Một khi đã như vậy, đến lúc đó đồng chí Lục phải chú ý an toàn của bản thân."

Tiêu Hồng Quân và Vương Thắng vẫn không quá nguyện ý để Lục Thanh Nghiên đi theo, nhưng nhiệm vụ quan trọng, không có thời gian thảo luận mấy vấn đề này.

"Đồng chí Chu, chúng ta đi thôi."

Tiêu Hồng Quân và Vương Thắng kiểm tra súng trong tay mình, mở miệng với Chu Cảnh Diên.

Chu Cảnh Diên lạnh nhạt gật đầu, nắm tay Lục Thanh Nghiên đi ra khỏi phòng cũ nát.

Tầm mắt của Ôn Ngôn nhìn đôi tay nắm chặt của hai người, rời mắt đi không dám lại nhìn nhiều.

Năm người trốn trong đám cỏ dại, lẳng lặng chờ đợi.

Nửa tiếng sau, một bóng dáng lặng lẽ đi tới, rõ ràng là Trịnh Lão Căn.
Bình Luận (0)
Comment