Trịnh Lão Căn giảo hoạt như vậy, cô luôn cảm thấy bọn họ không dễ dàng bắt được ông ta như thế.
Chu Cảnh Diên ôm chặt Lục Thanh Nghiên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cửa sơn động.
Đám Tiêu Hồng Quân có bao nhiêu năng lực anh không rõ lắm, nhưng trong bóng đêm còn có mấy người khác.
Anh có thể cảm nhận được đám người kia mạnh hơn Tiêu Hồng Quân, có lẽ là không đến mức để đám Trịnh Lão Căn chạy trốn.
"Hi vọng giống như lời anh nói."
Lục Thanh Nghiên không nói nữa, nhìn về phía cửa sơn động.
Lúc này Tiêu Hồng Quân khoa chân múa tay ra hiệu, ba người lập tức phân tán ra vây quanh sơn động.
Trong sơn động truyền tới tiếng gầm gừ.
Ngoại trừ hai vợ chồng Lục Thanh Nghiên ra, mấy người không rõ chân tướng đều không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Sao lại thế này?"
Tiêu Hồng Quân và Vương Thắng, Ôn Ngôn nhìn nhau, đám doanh trưởng Triệu trốn trong bụi cỏ cũng như thế.
Chu Cảnh Diên nhìn về phía Lục Thanh Nghiên bên cạnh, cười cưng chiều.
Lục Thanh Nghiên nhún vai, nói nhỏ: "Sao em biết lại trùng hợp như vậy chứ."
Chỉ là lên núi trong lúc vô tình phát hiện ra nhân sâm, sau đó muốn đi hái thì kết quả thấy được kho báu.
Thấy được kho báu thì thôi, bây giờ còn gặp được người đang lùng kiếm kho báu này.
"Chú ý, có lẽ bọn họ sắp đi lên."
Tiêu Hồng Quân suy đoán có lẽ ba người phía dưới không tìm được đồ mình cần, nhiều nhất mấy phút sẽ đi lên.
Vương Thắng và Ôn Ngôn trận địa sẵn sàng đón quân địch, nắm chặt súng trong tay trốn bên cửa động.
Rất nhanh trong sơn động truyền ra tiếng bước chân cùng với tiếng rống giận của Trịnh Lão Căn.
"Rõ ràng đặt ở nơi này, nhất định là có người tiến vào dọn đi, tuyệt đối là người của đại đội Thịnh Dương."
Trịnh Lão Căn hối hận muốn chết, nếu sớm biết sẽ như vậy đã tới đại đội Thịnh Dương sớm hơn.
Nghe nói không lâu trước đây đại đội Thịnh Dương xảy ra trận hồng thủy, chắc chắn là khi đó có người phát hiện ra hang động này nên dọn kho báu đi.
Sau khi ông ta xuống núi, nhất định phải tìm kiếm cẩn thận trong đại đội Thịnh Dương.
Kho báu này đều là lúc trước thủ lĩnh của đám thổ phỉ dẫn người cướp bóc.
Khi đó ông ta chỉ là tiểu lâu la, căn bản không có tư cách biết vị trí của kho báu, chỉ biết đặt ở Thanh Sơn.
Sau này xuất hiện ngoài ý muốn, thổ phỉ chết thì chết, chạy thì chạy, ông ta bị thương được người ta cứu.
Sau đó vì không bị người ta tìm được, ông ta rời khỏi đại đội Thịnh Dương.
Mấy năm nay ông ta vẫn luôn nhớ thương đống kho báu này, kết quả lại bị người ta nhanh chân tới trước.
Trịnh Lão Căn phẫn nộ ra khỏi sơn động, đợi khi Trịnh Quốc Phú và Trịnh Quốc Quý cùng tiến lên, đám Tiêu Hồng Quân giơ súng nhắm ngay phía bọn họ.
"Không được phép nhúc nhích, giơ tay lên."
Tiêu Hồng Quân đứng trước mặt Trịnh Lão Căn, lạnh giọng mở miệng.
Vương Thắng bắt lấy Trịnh Quốc Quý, Ôn Ngôn thì bắt Trịnh Quốc Phú.
"Sao các người lại ở đây?"
Trên mặt Trịnh Lão Căn lộ vẻ khiếp sợ, không dám tin mình cảnh giác như vậy, vẫn bị người ta bắt được.
Rõ ràng là ông ta liên tục kiểm tra thấy không có ai, sao vẫn bị người ta biết được?
"Các người là ai? Tới nơi này làm gì?"
Tiêu Hồng Quân dùng súng chỉ vào Trịnh Lão Căn, chất vấn ông ta.
"Chúng tôi là người tốt, đồng chí công an, chúng tôi chỉ tới đây trong Trịnh Lão Căn bày ra tư thế người hiền lành, tay cầm đèn pin hơi run rẩy.
"Người tốt ư? Người tốt sẽ đêm hôm khuya khoắt chạy lên núi ư? Ông còn không thành thật khai báo!"
Tiêu Hồng Quân không chú ý tới đèn pin của Trịnh Lão Căn.
Chu Cảnh Diên cẩn thận nhìn chằm chằm đèn pin, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Không tốt!"
Doanh trưởng Triệu trốn trong chỗ tối cũng kịp phản ứng: "Không tốt!"
Hai người vừa mới nói xong, khi đám Tiêu Hồng Quân thả lỏng cảnh giác đám Trịnh Lão Căn đột nhiên cùng phản kháng, vậy mà móc ba khẩu súng trong áo ra.
"Pằng pằng pằng..."
Tiếng súng vang lên, có người ngã xuống đất.
Tiêu Hồng Quân che cánh tay máu tươi chảy ròng ròng, tay anh ta mới bị viên đạn cọ qua.
Vương Thắng và Ôn Ngôn ở bên cạnh bắt lấy hai anh em Trịnh Quốc Phú cũng chạy thoát.
"Bắt lấy bọn họ!"
Tiêu Hồng Quân giơ súng lên bắn, rống giận.
Bụng Vương Thắng trúng đạn, Ôn Ngôn tốt hơn hai người một chút, khi Trịnh Quốc Phú bắn súng anh ta tránh được.
Trong bóng đêm, Trịnh Lão Căn và hai con trai tách ra trốn.