Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 304

Lục Thanh Nghiên từng cứu không ít quân nhân bị thương, từ tận đáy lòng kính nể bọn họ.

Chu Cảnh Diên an tĩnh nhìn Lục Thanh Nghiên, im lặng không nói lời nào.

Không phải là anh không hiểu, chẳng qua nghĩ tới người cha vứt bỏ bọn họ, trong lòng anh lập tức sinh ra bài xích.

"Có lẽ cha anh rời đi là có bất đắc dĩ, có lẽ anh nên đi tìm chân tướng."

Lục Thanh Nghiên đối diện với Chu Cảnh Diên, nhìn ra được mê mang trong mắt anh nên nắm chặt tay anh.

"Chu Cảnh Diên, em có thể nhìn ra được mong muốn của anh, anh không bài xích, chẳng qua là nhất thời không có biện pháp tiếp nhận mà thôi."

Nói thật Lục Thanh Nghiên cũng không nguyện ý Chu Cảnh Diên rời khỏi mình, nhưng cô không phải loại phụ nữ trong lòng chỉ có tình yêu.

Chồng cô có năng lực có quyết đoán có đầu óc, cô cho rằng anh không nên mai một ở nông thôn.

Có thể dốc sức vì tổ quốc, mới không hổ thẹn với trời đất.

"Nghiên Nghiên!"

Giọng nói của Chu Cảnh Diên hơi khàn khàn, trái tim khẽ run rẩy.

Thực ra từ ngày ấy ở Thanh Sơn, trong lòng anh đã có dao động.

"Em biết anh không sợ nguy hiểm, anh là nam tử hán chân chính, cho nên đừng bận tâm tới em, em sẽ ở nhà đợi anh."

"Em không có yêu cầu gì khác, yêu cầu duy nhất chính là anh phải bảo vệ bản thân thật tốt."

Sao có thể không lo lắng được.

Người nọ nói sẽ rất nguy hiểm, Lục Thanh Nghiên cũng từng không muốn để Chu Cảnh Diên đi, nhưng cô nhìn ra được gợn sóng trong mắt anh, nhìn ra được khát vọng ở sâu trong lòng anh.

Một người đàn ông chân chính, nên không sợ nguy hiểm dũng cảm tiến tới.

Cô không nên ích kỷ nhốt anh ở bên cạnh mình, cô nguyện ý đợi, cho anh bảo đảm lớn nhất. "Được!"

Chu Cảnh Diên cười dịu dàng, cúi người hôn lấy cô.

Lục Thanh Nghiên ôm lấy cổ anh, kéo anh lại gần mình, chủ động thể hiện tình cảm của cô.

Ngày hôm sau, Chu Cảnh Diên dẫn theo Lục Thanh Nghiên rời khỏi đại đội Thịnh Dương, đi tới đại đội Hồng Kỳ bên cạnh.

Đại đội Hồng Kỳ không có núi cao như Thanh Sơn, nhưng có khe núi nhỏ rất dài.

Khe núi nhỏ không có thứ gì, cho nên có rất ít người tới.

Khắp nơi khe núi là cỏ dại và đá vụn, con đường rất khó đi, chẳng trách không lâu trước Chu Cảnh Diên không dẫn cô tới.

"Cẩn thận dưới chân."

Chu Cảnh Diên đi về trước, tay cầm một con dao chém cỏ dại rậm rạp trước mặt, mở ra một con đường cho Lục Thanh Nghiên.

"Chu Cảnh Diên, vì sao anh muốn chôn mẹ anh ở nơi xa như vậy?"

Lục Thanh Nghiên nhìn bốn phía, một vùng hoang vắng, ngoại trừ cỏ dại và đá vụn thì không còn gì khác.

"Là mẹ anh dặn dò."

Chu Cảnh Diên quay đầu nhìn về phía Lục Thanh Nghiên, thấy cô hơi mệt mỏi thì kéo cô đi sang một bên nghỉ ngơi.

Chu Cảnh Diên nhìn phía xa, chậm rãi nói: "Bà ấy muốn chôn mình ở chỗ mới quen với cha anh."

Cho dù tuyệt vọng, trước khi mẹ anh chết vẫn nhớ thương người đàn ông đã sớm rời đi kia.

Lục Thanh Nghiên lấy bình nước ra đưa cho anh, mình cũng uống một cốc nước, lúc này mới tốt hơn nhiều.

"Nhất định là mẹ anh rất yêu cha anh."

Sau khi chết đều muốn chôn ở chỗ khi hai người mới quen, trong lòng chắc chắn rất yêu rất yêu.

"Ừm."

Ký ức của Chu Cảnh Diên đối với mẹ anh đã chậm rãi trở nên mơ hồ.

Khi bà ấy chết anh chỉ mới mấy tuổi, sao có thể nhớ rõ quá nhiều.

"Chúng ta đi thôi."

Nghỉ ngơi một lát xong, Lục Thanh Nghiên khôi phục không ít sức lực, "Con đường kế tiếp càng khó đi, anh nắm tay em."

Chu Cảnh Diên vừa chém cỏ dại, vừa vươn tay về sau.

Lục Thanh Nghiên cười đặt tay vào lòng bàn tay anh, lấy dao ra chém cỏ dại với anh.

Hơn một tiếng sau, hai người đi tới một khe núi.

Nước suối trong vắt thấy đáy chậm rãi chảy qua, mơ hồ còn thấy được cá nhỏ tôm nhỏ vui sướng dạo chơi ở đáy nước.

Chu Cảnh Diên nắm lấy tay Lục Thanh Nghiên nhảy qua khe núi, đi tới chỗ núi cao, cuối cùng đứng trước một ngôi mộ.

Trên tấm ván gỗ viết mấy chữ to xiêu xiêu vẹo vẹo, Lục Thanh Nghiên nhìn kỹ mới biết mẹ của Chu Cảnh Diên tên là Chu Phượng Liên.

Chu Cảnh Diên đứng trước ngôi mộ, không nói một câu đôi mắt ửng đỏ.

Lục Thanh Nghiên đứng bên cạnh anh, lẳng lặng đứng bên.

"Mẹ, con tên là Lục Thanh Nghiên, là con dâu của mẹ."

Lục Thanh Nghiên dịu dàng nói, giới thiệu mình với ngôi mộ.

Chu Cảnh Diên nghiêng đầu nhìn cô, gương mặt dịu dàng.
Bình Luận (0)
Comment