Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 306

Gương mặt của Lục Thanh Nghiên ửng đỏ, đó là do cô cào ra.

Tối hôm qua Chu Cảnh Diên nhiệt tình hơn lúc trước, cô gần như không trốn thoát.

Chậm rãi vén chăn lên, cô lấy tay của anh đặt trên eo mình ra.

Đôi mắt thâm thúy lười biếng mở ra, Chu Cảnh Diên nhìn về phía Lục Thanh Nghiên, giọng nói gợi cảm vang lên:

"Sao em dậy sớm như vậy?"

"Dậy làm ít đồ ăn cho anh."

Lục Thanh Nghiên bị anh ôm lấy, cả người không thể cử động.

"Không phải trong không gian có rất nhiều sao?"

Chu Cảnh Diên lười biếng mở miệng, dán sát lại gần hôn môi cô.

"Đúng là rất nhiều, nhưng em muốn tự tay làm cho anh."

Đồ ăn chín trong không gian sao so được với cô tự mình làm, cho dù cô làm không ngon như đồ ăn trong không gian, nhưng có ý nghĩa khác biệt.

Chu Cảnh Diên không nói nữa, buông Lục Thanh Nghiên ra: "Chúng ta cùng nhau làm."

"Không cần, lần này để em làm, anh cứ nghỉ ngơi đi. "

Kết hôn tới nay, vẫn luôn là anh chăm sóc cô.

Mọi chuyện lớn bé trong nhà gần như đều do anh làm, cô ít khi cần ra tay.

Hôm nay anh phải rời đi, cô muốn tự mình làm đồ ăn cho anh.

"Được."

Không lay chuyển được Lục Thanh Nghiên, Chu Cảnh Diên gật đầu.

"Anh lại nghỉ ngơi thêm một lát đi, em sẽ làm xong nhanh thôi."

Lục Thanh Nghiên vén chăn lên đứng dậy, thay quần áo sạch sẽ rồi ra khỏi phòng.

Sau khi rửa mặt xong, thì tiến vào phòng bếp.

Đồ ăn cần chuẩn bị không thể quá tốt, nhất định phải bận tâm quy củ của niên đại này.

Gần đây thời tiết còn hơi nóng, cho nên không thể chuẩn bị quá nhiều đầ. Lục Thanh Nghiên chuẩn bị hấp mười cái màn thầu ngũ cốc, nhìn khó coi nhưng ăn không khó nuốt như màn thầu ngũ cốc niên đại này.

Lại nấu mười quả trứng kho, thuận tiện kho ít thịt đầu heo ở bên trong.

Quyết định xong, Lục Thanh Nghiên lấy nguyên liệu kho ra ném vào nồi, sau khi nước sôi thì cho từng gia vị vào.

Bên ngoài truyền tới động tĩnh, cô tò mò ra khỏi phòng bếp, thì thấy Chu Cảnh Diên đang chặt củi ở phòng chứa củi.

"Anh đang làm gì thế?"

Lục Thanh Nghiên đi vào trong phòng, thấy bên cạnh anh đã có một đống củi đã chặt xong.

Sau khi gả cho anh, củi trong nhà đã sớm chất đầy, cô chưa bao giờ lo lắng vấn đề củi lửa.

"Anh chẻ củi, sau này em dùng sẽ tiện hơn."

Chu Cảnh Diên khom lưng xếp củi, lúc này mới đi về phía Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên hơi nghẹn ngào: "Anh không cần lo lắng cho em, em có thể chăm sóc bản thân thật tốt."

Chu Cảnh Diên cao lớn đứng bên cạnh cô, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô.

"Nghiên Nghiên, anh không muốn rời đi.

Anh mới kết hôn với cô không lâu, đang trong thời điểm nùng tình mật ý, Chu Cảnh Diên sinh ra nồng đậm không nỡ.

"Chu Cảnh Diên, không phải là chúng ta đã nói rồi sao?"

Nếu được, sao cô nỡ để anh rời đi.

Nhưng Lục Thanh Nghiên biết rất rõ, anh muốn cái gì, muốn theo đuổi cái gì.

Bây giờ có cơ hội, cô tuyệt đối không thể kéo chân sau anh.

"Đã nấu cơm sáng xong, chúng ta nhanh ăn cơm đi."

Lục Thanh Nghiên xoay người đi vào phòng bếp, bưng đồ ăn sáng.

Bữa cơm này, hai người ăn im lặng còn gian nan.

"Bên trong có màn thầu và trứng kho, còn có ít thịt đầu heo nữa, bình nước cũng đã rót đầy cho anh."

"Đúng rồi, em còn bỏ 200 tệ vào trong túi hành lý của anh, muốn mua Lục Thanh Nghiên chưa từng lải nhải nhiều như vậy, miệng nói không dừng lại.

Chu Cảnh Diên đứng ở bên cạnh cô, không có chút không kiên nhẫn nào, an tĩnh nghe cô quan tâm dặn dò.

"Có yêu cầu gì anh nhất định phải gọi điện về, nếu không có biện pháp gọi điện..."

Vừa dứt lời, cả người cô được Chu Cảnh Diên ôm lấy từ phía sau.

"Anh biết rồi."

Anh biết hết lo lắng của cô, ước gì có thể ném hành lý quyết định không đi.

"Chu Cảnh Diên, nhất định phải bình an biết chưa?"

Lục Thanh Nghiên xoay người ôm lấy anh, giọng nói nghẹn ngào.

"Được!"

"Nhớ rõ em ở nhà đợi anh."

"Ừm!"

"Chu Cảnh Diên, anh gánh vác việc lớn trong nhà, em gánh vác việc nhỏ trong nhà, cho nên vì nhà chúng ta anh nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt."

"Anh biết, đừng lo lắng."

Nỗ lực an ủi Lục Thanh Nghiên khó chịu không nỡ trong lòng, Chu Cảnh Diên ôm chặt lấy cô không buông.

Không biết qua bao lâu, Lục Thanh Nghiên rời khỏi cái ôm của anh, đưa túi hành lý cho anh.

"Em tiễn anh ra cửa."

"Được."

Hai người sóng vai đi ra sân, lằng lặng không nói lời nào.
Bình Luận (0)
Comment