Hai người cùng nhau đi vào trong thôn, dọc đường đi gặp không ít người dò hỏi tình hình của Chu Cảnh Diên.
"Thanh Nghiên, cháu đúng là có phúc, lúc này mới kết hôn với Cảnh Diên không bao lâu, cậu ấy đã tìm được công việc trong thành phố."
"Sau này cháu cũng đến thành phố đúng không?"
Bị mấy thím mấy bác gái vây quanh, Lục Thanh Nghiên dở khóc dở cười, kiên nhẫn trả lời bọn họ.
Trong căn phòng cũ nát, một đôi mắt âm u nhìn ra bên ngoài qua khe cửa nhỏ.
"Tiểu Ni, giữa trưa mẹ muốn ăn thịt heo, con biến ra miếng thịt heo đi."
Ngưu Lan Hoa đi từ trong phòng ra, miệng còn ngáp một cái.
Từ lúc Trần Ni trở thành "tiên nữ" được ông trời lựa chọn, cả nhà Ngưu Lan Hoa càng ngày càng lười.
Phần lớn thời gian đều không làm việc, trêu chọc đội trưởng Từ nói vô số lần, vẫn không biết hối cải.
Sau khi Trần Ni xảy ra chuyện, vợ chồng Ngưu Lan Hoa không muốn cho cô ta vào cửa.
Sau này nghĩ một lát Trần Ni là "tiên nữ" được lựa chọn, có nhiều chỗ tốt hơn, lúc này hai vợ chồng mới cố gắng tiếp nhận cô ta về nhà.
"Cả ngày mẹ ngoại trừ ăn, còn có thể làm gì?"
Tâm trạng của Trần Ni thực sự không tốt, trực tiếp cãi lại Ngưu Lan Hoa.
Khi cô ta xảy ra chuyện, hai vợ chồng trốn trong phòng không ra, còn suýt nữa không cho cô ta vào cửa.
Dựa vào cái gì cô ta vẫn luôn cung cấp đồ ăn cho bọn họ?
"Mày muốn làm phản có phải hay không?"
Ngưu Lan Hoa cầm lấy cái chổi, đánh lấy Trần Ni.
Trần Ni không sợ gì cả kéo chổi ném mạnh xuống đất, đi nhanh về phía phòng mình.
"Con nhóc thối chết tiệt này, đợi cha mày trở về, tao bảo ông ấy xử lý mày." Ngoài cửa Ngưu Lan Hoa chửi ầm lên, lại khôi phục ác độc ngày xưa.
Trần Ni ngồi trong căn phòng tối tăm, cúi đầu không biết suy nghĩ gì.
"Mình ăn gì đây."
Cô ta mua một đống đồ ăn ở cửa hàng, ăn từng miếng.
"Tốt bụng nhắc nhở, ký chủ còn 10 ngày tuổi thọ để dùng."
Giọng nói lạnh nhạt vô tình của Tiểu Thất quanh quẩn trong đầu Trần Ni.
Trần Ni không ngừng động tác ăn, không chút để ý ác độc nói: "Mười ngày thì mười ngày, ta sẽ nghĩ cách cướp tuổi thọ."
Bây giờ cô ta phải ăn no trước, sau đó suy xét kế tiếp mình nên làm gì.
Cô ta không thể suy sụp như vậy, cần phải nghĩ cách tỉnh táo lên.
"Ký chủ, cô có thể cướp tuổi thọ sử dụng, nhưng tuổi thọ của cô chỉ có mười ngày, không thể tăng lên nữa."
Tiểu Thất mở miệng lần nữa, giọng nói lạnh như băng hơn trước.
Trần Ni đang cắn thịt vội dừng lại, không dám tin tưởng hỏi Tiểu Thất: "Mi có ý gì?"
"Cô chỉ có 10 ngày sống sót, mười ngày sau cô sẽ chết."
"Tại sao lại như vậy? Rõ ràng là mi từng nói ta có thể cướp tuổi thọ của người khác, vì sao ta chỉ còn 10 ngày?"
Thịt trong tay Trần Ni rơi xuống mặt đất.
Lúc này cô ta không rảnh lo chuyện này, ý nghĩ duy nhất trong đầu chính là cô ta chỉ còn 10 ngày, cô ta sắp chết rồi.
Không, không có khả năng!
Nhất định là Tiểu Thất đang lừa cô ta, rõ ràng là cô ta có thể sống rất lâu rất lâu, sao chỉ còn 10 ngày nữa?
"Cướp tuổi thọ không thể làm tuổi thọ của cô, chỉ có thể làm giao dịch."
Nói một câu ngắn gọn, Tiểu Thất nói xong thì không để ý tới Trần Ni nữa.
Giống như là trời sập xuống, cả người Trần Ni mềm nhũn ngã xuống đất, trên mặt là vẻ hoảng sợ.
"Mi gạt ta, vì sao lúc trước mi không nói cho ta?"
Trần Ni lớn tiếng gào rống, dùng sức đánh đầu mình, ngây thơ cho rằng làm như vậy có thể đánh Tiểu Thất ra. "Tôi đã nói cho cô, nhưng mà cô không để ý mà thôi."
Tiểu Thất lạnh như băng nói.
"Mi chưa từng nói."
Trần Ni điên cuồng rống to, dùng sức ném mạnh đồ ăn trước mặt xuống đất.
Cô ta đâu còn tâm trạng ăn uống, nghĩ tới mình chỉ còn 10 ngày sống sót, Trần Ni tâm hoảng ý loạn.
Cô ta không muốn chết, cũng không thể chết, cô ta còn chưa hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp, dựa vào cái gì cô ta phải chết?
"Nói gì bây giờ cũng không còn quan trọng nữa."
Tiểu Thất không nói lời vô nghĩa với Trần Ni nữa, dù sao người này chỉ còn 10 ngày sống sót, nó sắp rời khỏi cơ thể cô ta rồi.
"Mi gạt ta, vì sao mi muốn gạt ta?"
Trần Ni hỏng mất khóc to, nếu sớm biết sẽ như vậy, lúc trước cô ta đã dùng ít một chút.
"Mình không thể chết như vậy, mi giúp ta đi, ta muốn sống tiếp."