Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 311

Nếu không tìm được cơ hội đối phó cô, như vậy mình cho cô ta cơ hội.

Lục Thanh Nghiên rễ vào một ngã rẽ, đi tới đường nhỏ hẻo lánh.

Trần Ni vui mừng, trong lòng thầm mắng Lục Thanh Nghiên đúng là tự tìm đường chết mà, cô ta đi theo cô vào đường nhỏ.

Hai người càng đi càng hẻo lánh, xung quanh không có dân cư, chỉ còn cỏ dại và cây cối, mơ hồ còn có tiếng chim kêu quanh quẩn trong rừng.

Lục Thanh Nghiên dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn bốn phía.

Trần Ni trốn ở phía sau, đánh giá bốn phía giống với cô.

"Xuất hiện đi, không có ai ở đây."

Lục Thanh Nghiên xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn bóng dáng trốn Sau cây.

Trần Ni kinh hãi còn có chút do dự, cuối cùng nghiến răng đỉ ra.

"Sao cô phát hiện ra tôi?"

Cô ta cho rằng Lục Thanh Nghiên không phát hiện cô ta theo dõi, kết quả mình đã sớm bị lộ.

"Trần Ni, có thể hỏi ra những lời này, quả nhiên là cô không có đầu óc."

Lục Thanh Nghiên cười mỉa một tiếng.

Tuy cô không để Trần Ni vào mắt, cũng không thể thả lỏng cảnh giác với cô ta.

Đặc biệt là biết Trần Ni có bí mật xong, càng đề phòng cô ta hơn.

Hôm nay Trần Ni dám theo dõi cô, chắc chắn là chuẩn bị tốt tính sổ với cô.

Vừa vặn cô cũng không muốn cho Trần Ni cơ hội uy hiếp cô.

Trần Ni rất tức giận, bởi vì cô ta lại bị Lục Thanh Nghiên mắng không có đầu óc.

Cố nén lửa giận, cô ta lộ ra nụ cười giả dối: "Lục Thanh Nghiên, hôm nay cô có hậu quả gì, cô có biết không?"

Trần Ni không giấu được hưng phấn, đôi mắt kích động giống như là dã thú nhìn thấy con mồi.

Lông mày của Lục Thanh Nghiên nhíu chặt, vẻ mặt không đổi đánh giá "Cô nói nghe xem tôi sẽ có hậu quả gì?"

Lục Thanh Nghiên lạnh nhạt nhìn về phía Trần Ni, thấy rõ biểu cảm của cô ta.

Khóe miệng Trần Ni hơi nhếch lên, cười vô cùng sung sướng, giống như đã thành công.

"Cô yên tâm đi, đợi tôi biến thành cô, tôi sẽ tiếp nhận mọi thứ của cô, bao gồm chồng cô."

Cô ta chậm rãi lao về phía Lục Thanh Nghiên, khi tới gần Lục Thanh Nghiên thì nhanh chóng vươn tay.

Lục Thanh Nghiên dùng sức đẩy tay Trần Ni ra, nhấc chân đá cô ta.

Cô không biết Trần Ni lấy đâu ra tự tin, dám ra tay với cô!

Rốt cuộc những lời cô ta nói là có ý gì?

Cái gì gọi là cô ta biến thành cô?

Quả nhiên cô đoán không sai, bí mật của Trần Ni rất kỳ lạ.

Trần Ni ngã chổng vó xuống đất, bụng đau muốn chết.

Đáng chết, vậy mà quên mất người phụ nữ Lục Thanh Nghiên này biết rõ, khó đối phó.

"Tiểu Thất, ta nên làm gì bây giờ?"

Trần Ni nhanh chóng dò hỏi Tiểu Thất, che bụng mình chậm rãi đứng dậy, cảnh giác nhìn Lục Thanh Nghiên.

"Tiểu Thất không giúp được cô, chỉ có thể dựa vào chính cô, bắt lấy cô ta cô mới có cơ hội."

Tiểu Thất lạnh như băng trả lời, không nói gì khác nữa.

Trần Ni nghiến chặt răng, biết chuyện này khó làm.

Cô ta chỉ muốn thay thế Lục Thanh Nghiên, nhưng quên mất mình không phải đối thủ của Lục Thanh Nghiên.

"Trần Ni, đồ trên người cô từ đâu ra?"

Ánh mắt của Lục Thanh Nghiên lạnh như băng, thử dò hỏi.

Biểu cảm của Trần Ni thay đổi, nhìn về phía cô với vẻ khiếp sợ: "Cô... Tôi không biết cô đang nói gì?"

"Lúc này đâu cần thiết giấu giếm? Không phải là hôm nay cô còn muốn dùng thứ đó đối phó tôi sao?"

Lục Thanh Nghiên cười mỉa, không chút khách sáo vạch trần Trần Ni.

Biểu cảm của Trần Ni chậm rãi tr nên bình tĩnh, híp mắt lai: "Cô nói không sai."

Lục Thanh Nghiên chỉ cười không nói chuyện, muốn nhìn xem rốt cuộc Trần Ni muốn làm gì.

"Nếu cô đã phát hiện, vậy tôi không giấu giếm nữa, hôm nay cô không chạy được."

Trần Ni nói lời tàn nhẫn xong, đã bắt đầu tưởng tượng mình trở thành Lục Thanh Nghiên, sống cuộc sống sung sướng.

Đến lúc đó Lục Thanh Nghiên sẽ biến thành mình, trở thành hung thủ giết người, cả đời bị nhốt trong tù.

Đợi cô ta tiếp nhận cơ thể của Lục Thanh Nghiên, thuận tiện tiếp nhận Chu Cảnh Diên, sinh mấy đứa con với anh, cả đời sống hạnh phúc.

"Trần Ni, tôi vẫn nói câu nói kia, phải xem đầu óc của cô."

Trần Ni như vậy, Lục Thanh Nghiên cảm thấy mình quá coi trọng cô ta rồi.

"Lục Thanh Nghiên, cô đừng đắc ý."

Trần Ni nhìn chằm chằm Lục Thanh Nghiên, cười tàn nhẫn: "Đợi tôi thay thế được cô, tôi sẽ tiếp nhận mọi thứ của cô."

"Thay thế được tôi? Cô cũng xứng ư!"

Lục Thanh Nghiên cười khinh miệt, trong lòng dâng lên tức giận.

"Lục Thanh Nghiên, cô lại có loại vẻ mặt này? Cô dựa vào cái gì khinh thường tôi?"

Trần Ni tức tới đỏ mắt, lao về phía cô.
Bình Luận (0)
Comment