Giọng nói già nua của Chu Cảnh Diên hơi chua xót, lẳng lặng nhìn cô.
Ông ấy hâm mộ mình ở thập niên 70, có thể gặp nhau yêu nhau với cô, sau này còn có thể sống bên nhau cả đời.
Nhưng cũng may mắn cô đi vào thập niên 70, nếu đi vào niên đại của ông ấy, sao ông ấy có thể cho cô hạnh phúc.
Lục Thanh Nghiên không nói nữa, hai người đều nhìn nhau.
Đối với cô mà nói người trước mặt là Chu Cảnh Diên, nhưng cũng không phải Chu Cảnh Diên.
Khi đối mặt với ông ấy, luôn có loại cảm giác rất kỳ lạ.
"Anh có thể ăn một bát cháo trắng em tự mình nấu không?"
Một lúc lâu sau, ông ấy chậm rãi mở miệng.
"Được, em đi nấu cho anh."
Lục Thanh Nghiên đứng dậy, đi về phía phòng bếp.
Đợi cô rời đi, cuối cùng ông ấy không nhịn được ho khan, gương mặt già nua gần như không có huyết sắc.
Còn có thể gặp lại cô, ông ấy nên cảm thấy may mắn.
Cúi đầu nhìn viên đá thời không tràn ngập vết nứt trong lòng bàn tay, Chu Cảnh Diên cười chua xót.
Có lẽ đây là lần cuối cùng, có thể gặp mặt cô một lần trước khi chết, ông ấy đã thỏa mãn rồi.
Khi còn trẻ, ông ấy vô tình biết được tác dụng của đá thời không, từng lợi dụng đá thời không xuyên qua vô số lần, vọng tưởng gặp lại cô.
Sau này mới biết được, đó chỉ là hi vọng xa vời mà thôi.
Không nghĩ tới trước khi chết, còn có thể gặp mặt cô, hơn nữa cô còn đi vào thời không này.
Có lẽ, chuyện này có liên quan tới chấp niệm của ông ấy!
Cố nén khó chịu, Chu Cảnh Diên gian nan đứng dậy, trào phúng mình hiện giờ vô dụng.
Ông ấy đã quá già, già đến mức không thể đi nổi, già đến mức sống không được bao lâu.
Ở trước mặt cô, ông ấy cố ý thẳng lưng, chỉ sợ cô ghét bỏ mình. Ở chỗ không có cô, cuối cùng ông ấy không chịu đựng nổi.
Chậm rãi đi tới phòng bếp, Chu Cảnh Diên đứng dưới mái hiên, cơ thể dựa vào vách tường.
Dưới ánh đèn tối tăm, cô đứng trước bệ bếp, dáng người yểu điệu, sườn mặt tỉnh xảo kiểu diễm.
Ông ấy không nhịn được nhếch miệng, đôi mắt mê ly hoảng hốt.
Tình cảnh này, dường như ông ấy mơ thấy rất nhiều lần, sau khi tỉnh mộng luôn cảm thấy lại là công dã tràng.
"Sao anh lại đứng ở đây?"
Bưng bát, lúc này Lục Thanh Nghiên mới thấy Chu Cảnh Diên không biết đứng dưới mái hiên bao lâu.
"Anh ra ngoài cho thoáng."
Ông ấy xoay người đi vào trong phòng, bước chân tập tễnh.
Cô đứng yên tại chỗ, nhìn thân hình già nua của ông ấy, nhìn ra được ông ấy đang che giấu kiên cường và cô đơn.
Rõ ràng là Chu Cảnh Diên 60 năm sau giàu có như vậy, vì sao luôn cho cô cảm giác cô đơn?
"Ấn đi"
Đặt cháo trắng trước mặt ông ấy, Lục Thanh Nghiên lại lấy thêm ít rau ăn kèm.
Chu Cảnh Diên cúi đầu nhìn bát cháo trắng trước mặt, cầm lấy thìa không màng còn nóng, ăn hết từng miếng cháo trắng.
"Ăn rất ngon."
Ông ấy ngẩng đầu, đôi mắt già nua thâm thúy có chút hoài niệm.
"Có phải anh đã lâu không ăn cơm tử tế hay không?"
Nghĩ lại cảnh tượng trong mơ, Lục Thanh Nghiên nhỏ giọng hỏi ông ấy.
"Chẳng qua là gần đây ăn uống không ngon miệng mà thôi."
"Ăn uống không ngon miệng cũng không thể không ăn cơm, như vậy không tốt đối với cơ thể anh."
Lục Thanh Nghiên hoàn toàn không coi Chu Cảnh Diên trước mặt là ông cụ 80 tuổi, bắt đầu dạy bảo ông ấy.
"Anh biết, trở về anh sẽ ăn cơm hẳn hoi, sẽ không để em lo lắng."
Chu Cảnh Diên ăn hết cháo trắng xong, thì cầm lấy bát: "Còn nữa "Có, anh đợi một lát."
Lục Thanh Nghiên đứng dậy đi ra ngoài phòng bếp, lại múc thêm bát cháo trắng nữa.
Lần này Chu Cảnh Diên ăn rất chậm, như đang quý trọng khoảng thời gian cuối cùng này.
Bên ngoài dần hửng đông, không muốn rời đi ông ấy vẫn phải đi.
Đặt thìa trong tay xuống, Chu Cảnh Diên thong thả đứng dậy: "Trời đã sáng, anh phải đi."
Lục Thanh Nghiên không nói chuyện, tiễn ông ấy tới cửa.
"Đứng ở đây thôi, đừng đi ra ngoài."
Chu Cảnh Diên đứng trên sườn núi, nhìn Lục Thanh Nghiên trong sân nhỏ giọng cầu xin.
Cô đặt chân bước ra xuống: "Vậy em không tiễn anh nữa."
"Ừm, anh có thể đi một mình."
Ông ấy lại nhìn cô thật kỹ lần nữa, lộ ra tươi cười già nua, muốn ghi nhớ dáng vẻ của cô ở chỗ sâu nhất trong đầu.