Chú út nhà mình có thể đối xử với cô ta như vậy, cô ta dựa vào cái gì bắt một người chán ghét cô ta cứu mình.
Trải qua những chuyện này, cô ta giống như trong một đêm hiểu chuyện.
Nếu biết từ sớm, sao cô ta sẽ rơi vào kết cục như vậy.
Chu Như Ý mơ màng hồ đồ đi tới cửa.
Lục Thanh Nghiên không nghĩ tới có thể dễ dàng tống cổ Chu Như Ý như vậy, cô cho rằng còn cần tốn chút thời gian mới được.
Nhìn bóng dáng Chu Như Ý rời đi, cô cau mày.
Chạng vạng Lục Thanh Nghiên nằm trong phòng, tay cầm thư Chu Cảnh Diên viết cho cô.
Dòng chữ đầu tiên khiến cô đỏ mặt là mấy chữ bà xã à, khóe miệng cô không nhịn được hơi nhếch lên.
Trong thư anh nói cho cô, anh đã đến nơi bảo cô an tâm.
Cuối cùng còn nói nhớ cô, Lục Thanh Nghiên nằm trên giường cười to.
"Em cũng nhớ anh, Chu Cảnh Diên."
Có thể nhận được thư của anh, cô không biết vui vẻ cỡ nào.
Biết anh đã bình an, cuối cùng cô cũng an tâm.
Trong đầu không khỏi nhớ tới Chu Cảnh Diên 60 năm sau vẫn cô đơn, trái tim của Lục Thanh Nghiên lại bắt đầu đau.
Tiến vào phòng làm việc trong không gian, cô lấy giấy bút ra suy nghĩ nên viết hồi âm thế nào.
Có ngàn vạn lời muốn nói cho anh, nhưng không biết nên đặt bút thế nào.
Cô muốn nói cho anh, cô gặp được anh 60 năm sau.
Cũng muốn nói cho anh, vòng cổ anh tặng cho cô có thể xuyên qua thời không.
Còn muốn hỏi anh, anh có biết lai lịch cụ thể của vòng cổ hay không.
Mọi chuyện đều không thể nói rõ, cuối cùng chỉ viết mấy việc nhỏ dạo gần đây.
Cô không muốn khiến anh lo lắng, dù sao anh đã đủ mệt mỏi.
Mấy dòng cuối viết giống như anh, cô viết ra tưởng niệm đối với anh. Ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa dồn dập, Thẩm Nguyệt ở bên ngoài kêu to.
"Thanh Nghiên, cô có ở nhà không?"
Lục Thanh Nghiên đặt bút xuống, ra khỏi không gian.
"Làm sao vậy?"
Đã 7 giờ tối, không biết Thẩm Nguyệt tới tìm mình có chuyện gì?
"Chu gia đã xảy ra chuyện, tôi sợ bà Lưu xảy ra chuyện, cô có muốn đi xem không?"
Chu gia ầm ï rất lớn, trong chốc lát Thẩm Nguyệt không thể nói rõ.
"Đi thôi."
Không chút nghĩ ngợi Lục Thanh Nghiên khóa cửa lại, đi cùng Thẩm Nguyệt tới đại đội hai.
Còn chưa tới Chu gia, ở phía xa đã nghe thấy bên trong Chu gia truyền tới tiếng ầm ï.
"Lão tứ, cả nhà chúng ta ăn mặc cần kiệm trả giá vì cậu nhiều như vậy, cậu dám bắt nạt con gái tôi?"
Triệu Vĩnh Mai tức tới mức trợn to mắt, đỡ Chu Như Ý.
Trong sân, Chu Như Ý ngã xuống đất, đôi mắt trống rỗng.
Biểu cảm của Chu Quang Dương lạnh nhạt, không thèm để ý.
"Là Như Ý muốn gả tới huyện thành, nó không nắm được cơ hội chẳng lẽ là tại tôi?"
"Lão tứ, chúng tôi đối đãi với cậu không tệ đúng không? Cậu đi học đều dựa vào tôi và lão nhị, bây giờ cậu phát đạt, lại đối đãi với chúng tôi như thế à?"
Chu Quang Hoa đứng đối diện Chu Quang Dương, nắm chặt tay.
Hai vợ chồng Vương Quý Chỉ cộng thêm ba con trai, tất cả đều trốn trong phòng xem diễn.
"Anh cả nói không sai."
Chu Quang Học ra khỏi phòng, vẻ mặt phê bình: "Lão tứ, có một số việc cậu làm hơi quá."
"Đúng thế, nhiều năm như vậy chúng tôi vẫn luôn nghĩ có thể hưởng chút phúc của cậu, kết quả thì sao? Cậu vẫn luôn dựa vào chúng tôi, vừa không làm việc vừa không để ý gia đình."
Vương Quý Chỉ đã sớm có ý kiến đối với Chu Quang Dương. trong nhà, sẽ có tiền đồ, mọi người cũng có thể thơm lây.
Bây giờ mới biết được, là bà ta nghĩ quá nhiều.
Dựa vào cháu gái của mình có được một công việc, bảo anh ta giúp đỡ trong nhà một chút, anh ta còn ra sức khước từ.
Đây là một con sói mắt trắng!
"Đừng nói dễ nghe như vậy, tôi dựa vào là cha tôi, không dựa vào các người."
Chu Quang Dương có được công việc tràn ngập tự tin, không bao giờ muốn làm rùa rút đầu trong nhà nữa.
"Chu Quang Dương, tôi thấy cậu muốn làm phản có phải không?"
Tính tính Chu Quang Học vốn không tốt, kết quả Chu Quang Dương còn lửa cháy đổ thêm dầu, chỉ trong nháy mắt bùng nổ.
"Anh hai, em không muốn làm phản, chỗ em có 10 tệ cho các anh, coi như em trai hiếu kính các anh."
Chu Quang Dương lấy mấy tờ tiền trong túi áo ra, đưa cho Chu Quang Học.
"10 tệ mà cậu đã muốn đuổi chúng tôi?"
Tươi cười trên gương mặt của Vương Quý Chi đâu còn giữ được, chỉ trong nháy mắt âm trầm.