Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 327

Tần Tuệ nhìn về phía Lưu Tú Cần trên giường, nhẹ giọng nói.

Chu Như Thiến và Chu Như Hoan tránh phía sau Tần Tuệ, đau lòng chảy nước mắt.

Bọn họ còn nhỏ, cũng không rõ trong nhà có chuyện gì, chỉ biết tất cả mọi người đều trách mắng Chu Quang Dương.

"Cảm ơn!"

Nhận lấy nước, Lục Thanh Nghiên gật đầu với Tần Tuệ.

Muốn nói Chu gia này còn có ai có thể khiến cô nói nhiều mấy câu, ngoại trừ Lưu Tú Cần cũng chỉ có ba mẹ con Tần Tuệ.

"Không cần cảm ơn."

Tần Tuệ lúng túng đứng đó, đôi tay ôm hai con gái.

Uống thuốc mười mấy phút xong, Lưu Tú Cần chậm rãi tỉnh lại.

"Thanh Nghiên."

Lưu Tú Cần suy yếu gọi tên Lục Thanh Nghiên.

"Bà ngoại, bà tỉnh rồi."

Lục Thanh Nghiên tiến lên đỡ lấy Lưu Tú Cần, lót gối ôm sau lưng cho bà ấy.

Lưu Tú Cần dựa vào gối đầu, nắm lấy tay Lục Thanh Nghiên: "Để cháu lo lắng rồi."

Lục Thanh Nghiên lắc đầu: "Sức khỏe của bà ngoại không tốt, sau này bà ít tức giận thôi ạ."

Tuy cô nhắc nhở Lưu Tú Cần như vậy, nhưng cũng biết khả năng bà ấy không tức giận rất nhỏ.

Chu gia có nhiều cục diện rối rắm như vậy, sao Lưu Tú Cần có thể hoàn toàn mặc kệ, dù sao đều là con trai con dâu của bà ấy.

"Được, bà ngoại ít tức giận, không để cháu lo lắng."

Lưu Tú Cần đỏ mắt, thất thần nhìn bên ngoài cửa sổ.

Tần Tuệ khẽ đẩy hai con gái, hai chị em Chu Như Thiến hiểu chuyện chạy tới, vây quanh trước giường của Lưu Tú Cần.

"Bà nội, Như Thiến (Như Hoan) nói chuyện với bà, bà nội đừng tức giận."

"Bà nội không tức giận." Mỗi tay ôm một cháu gái, Lưu Tú Cần không nhịn được vẫn chảy nước mắt.

"Hay là bà ngoại đến nhà cháu ở mấy ngày đi ạ."

Đứng ở một bên, Lục Thanh Nghiên nhẹ giọng mở miệng.

"Bà ngoại không đi quấy rầy cháu, bà quen ở nhà mình rồi."

Lưu Tú Cần nhìn Lục Thanh Nghiên với vẻ từ ái, lắc đầu từ chối cô.

"Bà ngoại..."

"Thanh Nghiên, tôi sẽ chăm sóc bà ngoại cô thật tốt, cô yên tâm đi."

Hiểu rõ tính cách của Lưu Tú Cần nên Tần Tuệ ở bên cạnh mở miệng, cô ấy không có bản lĩnh khác, chăm sóc người vẫn được.

"Vậy được rồi, nếu có chuyện gì cứ việc tới tìm tôi."

Chu Cảnh Diên không ở nhà, đương nhiên là Lục Thanh Nghiên phải chăm sóc Lưu Tú Cần thay anh, không để anh ở bên ngoài lo lắng.

"Không còn sớm nữa, cháu đi về trước đi."

Tiếng ồn ào bên ngoài dừng lại, Lưu Tú Cần mở miệng bảo Lục Thanh Nghiên trở về.

"Chuyện của Chu gia bà ngoại biết giải quyết, cháu không cần lo lắng cho bà."

"Vâng ạ."

Lục Thanh Nghiên không nói gì nữa, chào hỏi Lưu Tú Cần và Tần Tuệ xong thì đi ra ngoài.

Thẩm Lâm và Thẩm Nguyệt thấy Lục Thanh Nghiên di ra, lập tức tiến lên đón.

"Chị dâu (Thanh Nghiên)."

"Sao hai người còn ở đây?"

Nhìn thấy hai người, Lục Thanh Nghiên lộ ra biểu cảm kinh ngạc.

"Chúng tôi không yên tâm cô, nên ở đây đợi một lát."

Thẩm Nguyệt mỉm cười, Thẩm Lâm đứng bên cạnh cô ấy gật đầu.

"Cảm ơn hai người, tôi không sao đâu."

Trong lòng ấm áp, Lục Thanh Nghiên chân thành cảm kích.

"Trở về đi, không sao đâu."

Người Chu gia đã cãi nhau, có lẽ ngày mai sẽ nói chuyện chia nhà, chỉ cần Lưu Tú Cần không sao, đương nhiên là cô không muốn quản nhiều. Thẩm Lâm tiến lên một bước, Thẩm Nguyệt vội vàng phụ họa: "Để Thẩm Lâm đưa cô về đi."

Tối muộn như vậy, một đồng chí nữ như Lục Thanh Nghiên đi đường, đương nhiên là Thẩm Lâm và Thẩm Nguyệt không yên tâm.

"Không cần, trộm tới, người nào bị thương còn chưa biết đâu."

Lục Thanh Nghiên rất cảm ơn sự quan tâm của hai người, đã muộn như vậy không muốn lại quấy rầy Thẩm Lâm.

"Không được, cho du chị dâu lợi hại, em cũng cần phải đưa chị dâu trở về."

Thẩm Lâm vô cùng kiên trì, khi Chu Cảnh Diên đi đã nói rõ với anh ta, muốn anh ta chăm sóc Lục Thanh Nghiên, anh ta cần phải làm được.

"Vậy được rồi, làm phiền anh."

Nhìn ra được kiên trì của Thẩm Lâm, Lục Thanh Nghiên không từ chối nữa, hiểu rõ người này là cần thiết đưa mình trở về.

"Tôi đi cùng hai người."

Con đường chỉ có mấy phút, Thẩm Nguyệt đi theo hai người rời đi.

"Thanh Nghiên!"

Ở phía sau Triệu Vĩnh Mai đuổi theo, vẻ mặt đau khổ.

Lục Thanh Nghiên bị bắt dừng bước lại, cầm đèn pin soi Triệu Vĩnh Mai.

"Thanh Nghiên, cháu cứu Như Ý với, con bé vẫn luôn kêu đau bụng."

Biểu cảm của Triệu Vĩnh Mai hoảng loạn, đâu còn đanh đá ương ngạnh như xưa.

Không để ý tới bà ta, Lục Thanh Nghiên cười mỉa một tiếng, nhấc chân đi về trước.
Bình Luận (0)
Comment