Nhìn ra được khát vọng trong mắt Bảo Nhi, Lục Thanh Nghiên càng thêm đau lòng cho Bảo Nhi.
“Ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, chị đi lấy thuốc cho em.”
Lục Thanh Nghiên đi đến trước tủ nhà mình, cầm lấy bình nước ấm rót một cốc nước, trong nước có thêm đường trắng.
Nước là nước giếng trong không gian đun sôi, Bảo Nhi uống vào sẽ có nhiều chỗ tốt đối với cô bé.
Lấy thuốc ngoại thương trong không gian ra, Lục Thanh Nghiên cầm ca tráng men đặt trước mặt Bảo Nhi:
“Cẩn thận nóng.”
Đôi mắt của Bảo Nhi ửng đỏ, nước mắt không nhịn được chảy ra.
“Sao lại khóc?”
“Chị giống y như mẹ Bảo Nhi.”
Bảo Nhi lắc đầu, nỗ lực không để mình mất mặt trước mặt Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên sửng sốt, dịu dàng sờ đầu Bảo Nhi, nhất thời không nói gì.
“Chị bôi thuốc cho em được không? Bôi thuốc Bảo Nhi sẽ không đau nữa.”
Cô vươn tay muốn cởi áo khoác cũ nát của Bảo Nhi ra, tay bị Bảo Nhi nắm chặt.
“Bảo Nhi dơ.”
Bảo Nhi 11 tuổi đã biết cái gì gọi là cảm thấy thẹn thùng và tự ti, cô bé không muốn chị gái nhìn thấy cơ thể tràn ngập dơ bẩn của mình.
Ở trong nhà bà nội không để cô bé dùng nhiều nước, cô bé ngay cả uống ngụm nước cũng bị bà nội mắng chửi.
“Chị không sợ, vết thương trên người em cần phải bôi thuốc.”
“Bảo Nhi tự mình bôi.”
Bảo Nhi lúng túng cúi đầu, hai người đột nhiên rơi vào giằng co.
“Làm sao thế?”
Lý Tố Hoa đi vào trong sân, vừa thấy Bảo Nhi tràn ngập vết thương, thì tức giận mắng:
“Vương Kim Nga thối tha, sao ông trời không trừng phạt bà ta chứ.”
Lý Tố Hoa biết Bảo Nhi chịu khổ cỡ nào hơn bất cứ người nào, nhưng bà ấy không thể làm gì.
“Bác gái bác tới rất đúng lúc, trên người Bảo Nhi có vết thương, bác bôi thuốc cho em ấy giúp cháu đi.”
Lý Tố Hoa đến khiến Lục Thanh Nghiên vui vẻ, cô đưa thuốc trong tay cho Lý Tố Hoa.
“Được.”
Lý Tố Hoa nhận lấy thuốc, Lục Thanh Nghiên đi ra ngoài.
Hai người ở trong nhà chính bôi thuốc, Lục Thanh Nghiên rảnh rỗi nên lấy cây tường vi trong giỏ tre ra.
Dùng cuốc nhỏ đào hố bên hàng rào, Lục Thanh Nghiên trồng từng cây tường vi, lại dùng dây thừng buộc cành cây vào hàng rào cố định lại.
Trồng cây tường vi xong, Lục Thanh Nghiên lại trồng cẩu kỷ hoang dại ở hàng rào bên trái, cũng cố định lại.
“Sao cháu đào nhiều hoa dại về như vậy?”
Lý Tố Hoa không biết cây tường vi, chỉ biết trên núi có rất nhiều hoa dại này.
“Bảo Nhi dẫn cháu đi tìm, trồng mấy cây có gai này ở sân cũng có thể đề phòng mấy kẻ gây rối.”
Lục Thanh Nghiên lau mồ hôi, trồng cây đào cuối cùng bên sườn trái, đến lúc đó lại đặt đu dây ở bên này.
“Đúng là nên làm như vậy, cháu trồng trông thật đẹp.”
Lý Tố Hoa cảm khái, người thành phố đúng là có khác biệt đối với người nhà quê bọn họ, sân bình thường được Lục Thanh Nghiên thu dọn quá đẹp.
Lục Thanh Nghiên chỉ cười, liếc thấy Bảo Nhi đi ra, thì vẫy tay với cô bé.
Bảo Nhi ngượng ngùng đi tới, mỉm cười với Lục Thanh Nghiên: “Bà Lý đã bôi thuốc xong giúp Bảo Nhi, đây là thuốc mỡ dư lại ạ.”
“Thuốc mỡ chị tặng cho em, nếu sau này bà nội em lại đánh em, thì em chạy tới chỗ chị.”
Lục Thanh Nghiên biết mình không phải loại người lương thiện gì, dựa theo tình huống thông thường cô cứu người đều đưa ra yêu cầu và báo đáp.
Giống như giao dịch với người đàn ông kia ở chợ đen, dù không cần đến cô cũng không từ chối mua gạo, mua đắt thêm mấy xu cũng như chín trâu mất sợi lông đối với cô.