Nhìn phương hướng Vương Hữu Thuận rời đi, Lục Thanh Nghiên như suy tư gì đó.
Vương Hữu Thuận tiến vào Long Sơn chỉ có bốn năm phút, nói cách khác ông ta tiến vào Long Sơn chắc chắn đi không xa, có lẽ chỉ ở gần đây.
Lục Thanh Nghiên thở phào nhẹ nhõm, cô thực sự sợ Vương Hữu Thuận tiến vào núi sâu, đến lúc đó thì không dễ làm.
Đi nhanh vào trong Long Sơn, Lục Thanh Nghiên theo bước chân của Vương Hữu Thuận tìm kiếm bên trong.
Cuối cùng cô dừng trước một khu đất trống trải.
Nơi này không có cỏ dại, dấu vết Vương Hữu Thuận để lại mơ hồ không nhìn thấy được, cô tạm thời không biết được hướng đi của ông ta.
Không có biện pháp Lục Thanh Nghiên đành phải tìm kiếm khắp nơi, nhìn xem có thể tìm được rương gỗ kia, hay là tìm được mấy thứ khác không.
Ngay khi cô tìm kiếm chỗ khả nghỉ, một bóng dáng lao từ trong bụi cỏ rậm rạp ra, lập tức tấn công cô.
Còn chưa thấy rõ là ai, Lục Thanh Nghiên tưởng đồng bọn của Vương Hữu Thuận, nên phản kích theo bản năng.
Cô nghiêng người tránh né, đồng thời nhảy vọt lên, hai chân đá mạnh vào người tới.
Người tới mặc đồ ngụy trang gần giống cỏ xanh, giao thủ với Lục Thanh Nghiên ở khu đất trống.
Thấy rõ cách ăn mặc của ông ta, Lục Thanh Nghiên nhanh chóng rút chân về, lùi về sau mấy bước.
Mấy bóng dáng ẩn nấp thật kỹ lao từ khắp nơi ra, tay cầm súng nhắm ngay phía cô.
"Đừng nhúc nhích!"
Lục Thanh Nghiên đứng tại chỗ, vô cùng bình tĩnh nhìn mấy người vây quanh cô.
Có bốn người vây quanh cô, cộng thêm người đàn ông mới giao thủ với cô là năm.
"Tôi không phải là người xấu."
Lục Thanh Nghiên giải thích trước, giơ tay ra hiệu mình không có bất "Đừng nhúc nhích, cô tới nơi này làm gì?"
Người đàn ông mới giao đấu với Lục Thanh Nghiên dáng người cường tráng, gương mặt chữ điền, khoảng 40 tuổi.
Ông ta tiến lên trước đứng đối diện với Lục Thanh Nghiên, khi thấy rõ diện mạo của cô thì không khỏi sửng sốt.
Vậy mà người vừa mới giao đấu với ông ta lại là đồng chí nữ trẻ tuổi như vậy?
"Tôi theo dõi một người tới nơi này."
Nhìn đám người này đều nhìn mình với vẻ cảnh giác và lạnh lẽo, Lục Thanh Nghiên đoán bọn họ coi cô là đồng lõa của Vương Hữu Thuận.
Rõ ràng là mấy người không tin, vẫn dùng súng nhắm ngay về phía Lục Thanh Nghiên, giống như sợ cô chạy trốn.
Lục Thanh Nghiên thở dài bất đắc dĩ, mình là tới bắt trộm, sao đột nhiên lại bị người ta coi thành trộm chứ?
"Chồng tôi không khác các ông lắm, tôi không phải là người xấu."
Nhắc tới Chu Cảnh Diên, gương mặt của Lục Thanh Nghiên dịu dàng hơn, khóe môi không nhịn được cong lên.
"Đội trưởng, anh thấy sao?"
Một người đàn ông dò hỏi người đàn ông mới giao đấu với Lục Thanh Nghiên.
Tầm mắt của Cố Hòa Sinh nhìn về phía Lục Thanh Nghiên, cuối cùng ra hiệu cho mọi người thu hồi súng.
"Chồng cô cũng giống với chúng tôi ư?"
Giọng nói của Cố Hòa Sinh ôn hòa hơn trước nhiều, nhỏ giọng dò hỏi Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên gật đầu: "Đúng vậy."
Cụ thể Chu Cảnh Diên làm gì, cô không rõ lắm.
Triệu Thăng mời anh gia nhập là đội ngũ gì, cô cũng không rõ lắm.
Nhưng chắc chắn chính là, anh không khác những người này lắm.
"Vì sao cô tới đây?"
Cố Hòa Sinh cẩn thận đánh giá Lục Thanh Nghiên, không buông tha bất cứ biểu cảm gì trên mặt cô.
Bọn họ nhận được nhiệm vụ, là tới giải quyết đặc vụ bên này.
Vương Hữu Thuận xuất hiện bọn họ biết, vẫn chưa lập tức bắt ông ta, Không nghĩ tới đợi được là Lục Thanh Nghiên, đương nhiên là bọn họ sẽ hoài nghi cô.
"Tôi đi theo Vương Hữu Thuận tới nơi này."
Lại giải thích lần nữa, Lục Thanh Nghiên không biết nên nói gì.
"Cô có gì chứng minh, cô không có quan hệ với Vương Hữu Thuận không?"
Không thể trách đám Cố Hòa Sinh còn hoài nghi Lục Thanh Nghiên, dù sao không thể dựa vào một câu của cô mà tin tưởng cô.
"Tôi biết được từ chỗ bạn tôi Vương Hữu Thuận không thích hợp, cho nên hôm nay mới đi theo dõi ông ta."
Lục Thanh Nghiên nhìn về phía Cố Hòa Sinh: "Bạn của tôi ở đại đội Tây Loan, các ông có thể tìm cô ấy hỏi."
"Chúng tôi sẽ tìm cô ấy xác minh, cô đợi ở đây một lát."
Biểu cảm của Cố Hòa Sinh nghiêm túc, Lục Thanh Nghiên hiểu rõ băn khoăn của ông ta, gật đầu đồng ý.
"Đợi một lát!"
Thấy Cố Hòa Sinh sắp rời đi, Lục Thanh Nghiên đột nhiên gọi ông ta.
Cố Hòa Sinh dừng bước lại, ánh mắt nhìn về phía cô: "Còn có việc gì?"
"Tôi phát hiện Vương Hữu Thuận có tiếp xúc với một người đàn ông."
"Người đàn ông kia đâu?"