hu Cảnh Diên 60 năm sau lẻ loi một mình, cuối cùng chết trước mặt cô.
Lục Thanh Nghiên biết nếu Chu Cảnh Diên hiện giờ không gặp được cô, như vậy anh sẽ giống với Chu Cảnh Diên 60 nam sau sống cô độc quãng đời còn lại, cho đến khi chết.
Tuy hai Chu Cảnh Diên giống như cây cối và cành khô, tương liên nhưng không tương giao, nhưng nếu không có cô xuất hiện, kết cục sẽ giống nhau.
"60 năm sau chúng ta không ở bên nhau."
Lục Thanh Nghiên không muốn lừa anh, nói ra hết mọi chuyện để tiện có biện pháp giải quyết.
"Không có khả năng, em đi đâu? Chúng ta sẽ tách ra ư?"
Chu Cảnh Diên vội vàng hỏi Lục Thanh Nghiên, không muốn tin tưởng sự thật này.
"Chu Cảnh Diên, anh bình tĩnh một chút, nghe em nói đã."
Lục Thanh Nghiên trấn an anh, đợi Chu Cảnh Diên hoàn toàn bình tĩnh lại, lúc này mới lại mở miệng.
"Em sẽ không rời khỏi anh, anh 60 năm sau nói với em, anh không giống với anh 60 năm sau, cho nên không cần lo lắng em sẽ rời khỏi anh."
"Nghiên Nghiên, những lời này của em là có ý gì?"
Chu Cảnh Diên tự thấy mình thông minh, vẫn không hiểu rõ ý trong lời nói của Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên dứt khoát nói những lời Chu Cảnh Diên 60 năm sau nói cho anh.
"Tương liên nhưng không tương giao ư?"
Chu Cảnh Diên nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ: "Anh ta không có liên hệ quá nhiều đối với anh, đúng không?"
"Ừm, có thể nói như vậy, thực ra lý luận về thời không này, anh 60 năm sau cũng không rõ lắm."
Lục Thanh Nghiên gật đầu, lại nghĩ tới Chu Cảnh Diên 60 năm sau.
"Anh ta không gặp được em, anh thì gặp được, cho nên bọn anh khác biệt."
Chu Cảnh Diên nắm chặt tay Lục Thanh Nghiên, mười ngón tay đan xen với cô, cảm thấy may mắn vì ông trời đưa cô tới bên cạnh anh.
Tuy người nọ cũng là anh, nhưng Chu Cảnh Diên không có cách nào coi người đó là mình.
"Đúng vậy, hai người khác biệt."
Lục Thanh Nghiên nhìn ra được Chu Cảnh Diên đang ghen, người này ngay cả dấm của mình cũng ăn ư?
"Ném vòng cổ di."
Chu Cảnh Diên cầm lấy vòng cổ trong tay Lục Thanh Nghiên, như muốn ném đi.
"Đừng ném tôi mà."
Tiểu Thất không dám nói chuyện lại mở miệng lần nữa, giọng nói cầu xin, vô cùng đáng thương.
"Đừng ném đi."
Lục Thanh Nghiên ngăn cản Chu Cảnh Diên, nhìn về phía anh: "Sợi dây này quan trọng đối với anh như vậy, chúng ta không thể ném nó đi."
"Đúng vậy đúng vậy, không thể ném đi."
Tiểu Thất đều sắp khóc, vẫn là chủ nhân tốt, không giống chồng của chủ nhân, không có một chút nhân tính nào.
"Nếu em đeo, nhỡ đâu..."
Chu Cảnh Diên rất sợ, sợ vòng cổ này sẽ dẫn Lục Thanh Nghiên xuyên về thời không thuộc về cô, đến lúc đó bọn họ không thể gặp nhau nữa.
"Không có nhỡ đâu, em sẽ không rời khỏi anh."
Lục Thanh Nghiên đảm bảo với anh: "Anh đừng lo lắng, sau này em sẽ cẩn thận."
Vòng cổ này không đơn giản chỉ là vòng cổ đơn giản như vậy!
Nó liên quan tới cha của Chu Cảnh Diên, có lẽ thứ này còn có rất nhiều bí mật bọn họ không biết, cho nên tuyệt đối không thể ném xuống.
"Để anh bảo quản."
Chu Cảnh Diên nói xong muốn cho vào túi mình.
"Tôi không muốn!"
Tiểu Thất vừa nghe thấy thế, hoảng sợ lập tức phản đối.
Nó không muốn đối mặt với gương mặt lạnh như băng này, vẫn là chủ nhân tốt hơn. Gương mặt Chu Cảnh Diên âm trầm, lạnh lùng nhìn Tiểu Thất bên trong vòng cổ.
"Vẫn nên đưa cho em đi."
Lục Thanh Nghiên cầm lấy vòng cổ trong tay Lục Thanh Nghiên, đeo trên cổ mình.
Thân phận của anh hiện giờ khác biệt, nếu thực sự có nhiệm vụ, đột nhiên xuyên qua sẽ hơi khó khăn.
Đợi cô trở về, để vòng cổ này vào trong không gian, có lẽ sẽ không xảy ra vấn đề này nữa.
Nói thật, thực ra trong lòng Lục Thanh Nghiên cũng đang muốn thử vòng cổ này, nhìn xem rốt cuộc nó có điểm gì kỳ lạ.
Nếu có thể tùy ý xuyên qua thời không thập niên 70, cũng là thể nghiệm không tệ.
"Nghiên Nghiên, không được xằng bậy."
Giống như nhìn ra được cô nghĩ gì, gương mặt Chu Cảnh Diên âm trầm nhắc nhở cô.
"Em không xằng bậy."
Lục Thanh Nghiên chột dạ rời mắt, nắm chặt vòng cổ trong tay.
"Để vòng cổ vào không gian của em, không được đeo nữa."
Chu Cảnh Diên vẫn rất lo lắng, anh thực sự không nỡ ném vòng cổ.
Nhưng so với Lục Thanh Nghiên, anh tình nguyện ném vòng cổ, tránh cho xuất hiện chuyện ngoài ý muốn anh không dám tưởng tượng.
"Được rồi."
Lục Thanh Nghiên cởi vòng cổ trên cổ ra, để nó vào ngăn kéo không gian, bảo quản cẩn thận.
"Nhiệm vụ là sao đây?"