Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 355

Lần này Tiêu Vệ Tỉnh và Lý Vệ Quốc cùng Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên về huyện Khai Bình, cần phải bắt lấy anh Tường, bắt ông ta khai ra hết đường dây trên dưới mà mình biết.

Khi đến ga tàu hỏa, gần như là mức độ người chen lách người.

Lục Thanh Nghiên nhìn chằm chằm xe lửa sắt cách đó không xa, lại nhìn đám người ăn mặc tràn ngập cảm giác niên đại, cảm thấy hơi mới lạ.

Đi vào thập niên 70, đây là lần đầu tiên cô ngồi xe lửa niên đại này, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ náo nhiệt ở ga tàu hỏa niên đại này.

"Đi thôi, chúng ta lên xe."

Đám người lên xe gần hết, sau đó không còn chen chúc như vậy, Chu Cảnh Diên mới che chở Lục Thanh Nghiên lên xe.

Lý Vệ Quốc ở phía sau hai người, nhìn chằm chằm động tác săn sóc của Chu Cảnh Diên, dán sát lại gần Tiêu Vệ Tinh nói:

"Thường ngày sao không nhìn ra Chu Cảnh Diên săn sóc như vậy? Chua chết tôi mất!"

"Anh chua cái gì? Đó là vợ của người ta, không nên thương yêu sao?"

Tiêu Vệ Tinh trừng Lý Vệ Quốc một cái, có phải hôm nay người này có bệnh hay không?

Có bệnh thì đi khám đi!

"Ha ha, nếu tôi có vợ, còn cần ở chỗ này ghen tị ư?"

Lý Vệ Quốc dùng sức vỗ bả vai Tiêu Vệ Tinh, trừng anh ta.

Tiêu Vệ Tỉnh chậc chậc một tiếng, nhìn Chu Cảnh Diên đã lên xe: "Đúng là thường ngày không nhìn ra được, Chu Cảnh Diên lạnh nhạt đối với người đối với mọi việc lại thương vợ như thế."

"Đúng không, tôi đã nói rồi mà."

Lý Vệ Quốc cười lắc đầu, thỉnh thoảng trêu chọc.

"Còn không mau lên xe?"

Chu Cảnh Diên đứng trước xe, lạnh lùng nhìn hai người.

"Lập tức lên ngay."

Tiêu Vệ Tỉnh xách hành lý trong tay, nhanh chóng lên xe.

Lý Vệ Quốc không dám chậm trễ cũng không nói đùa nữa, nhảy lên xe lửa. Bốn người mua giường cứng, thực ra Chu Cảnh Diên muốn mua giường mềm cho vợ mình, đáng tiếc là vì tạm thời quyết định về huyện Khai Bình, giường mềm đã sớm bán hết.

"Ấm ức em ngủ như vậy rồi."

Chu Cảnh Diên dọn dẹp giường dưới, bảo Lục Thanh Nghiên ngồi nghỉ ngơi.

"Không ấm ức, em có thể thích ứng."

Lục Thanh Nghiên dở khóc dở cười, người này nghĩ cô yếu ớt như vậy à?

Tuy trước đây cô sống cuộc sống giàu có, nhưng cũng không phải không thể tiếp nhận sống cuộc sống bình phàm.

Chỉ cần có anh ở bên, chuyện gì cũng được hết.

"Đói bụng không?"

Nhìn đồng hồ, Chu Cảnh Diên ngẩng đầu hỏi cô.

Tầm mắt của Lục Thanh Nghiên không nhịn được nhìn cổ tay Chu Cảnh Diên, đồng hồ mà anh đeo là trước khi đi cô tặng cho anh.

Khác với đồng hồ bán sỉ cô mua, đồng hồ của Chu Cảnh Diên nhìn bình thường nhưng giá cả lại xa xỉ.

"Có chút đói bụng."

Vuốt bụng, Lục Thanh Nghiên gật đầu.

Bên cạnh có hai người ngoài, đồ ăn trong không gian không tiện lấy ra, cô thực sự hơi đói bụng.

"Anh đi lấy cơm cho em."

Lấy hai hộp cơm trong túi hành lý ra, Chu Cảnh Diên xoay người rời đi.

"Chu Cảnh Diên, đợi hai chúng tôi với."

Lý Vệ Quốc và Tiêu Vệ Tinh không tiện ở riêng với Lục Thanh Nghiên, cầm lấy hộp cơm của mỗi người đuổi theo.

Lục Thanh Nghiên lấy sách Chu Cảnh Diên đọc thường ngày trong túi hành lý ra, đọc rất hăng say.

Thường ngày huấn luyện bận như vậy, anh vẫn còn thời gian để đọc sách, đúng là rất giỏi.

Trong lúc âm thầm trêu chọc, giường phía dưới có người đặt hành lý lên trên.

Giường này thuộc về Chu Cảnh Diên, thấy người tới rất không lễ phép, "Đồng chí, giường dưới có người rồi."

Khép sách lại, cô ngẩng đầu nhìn về phía người tới.

Người tới là người đàn ông văn nhã hơn ba mươi tuổi, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn không có mụn vá.

Trong túi của anh ta còn có một chiếc bút máy, tay còn cầm một quyển sách, thoạt nhìn rất có văn hóa.

"Đồng chí, tôi dùng vé giường trên đổi với các cô."

Người đàn ông nói xong, không cho phân trần lấy vé giường nằm của mình ra, có chút cảm giác cố ép mua bán.

Nếu là thương lượng Lục Thanh Nghiên cũng không phải không đồng ý, nhưng rõ ràng là người này không cho từ chối, thái độ rất cứng rắn.

"Không đổi, làm phiền anh lấy hành lý ra."

Lục Thanh Nghiên không nhìn người đàn ông, cũng không để ý tay anh ta vươn ra.

"Đồng chí, tôi ở chỗ này sẽ tiện ra ngoài hơn."

Ánh mắt người đàn ông nhìn sách đóng lại trong tay Lục Thanh Nghiên, nghĩ tới có lẽ là người làm công tác văn hóa như mình.

"Vì sao tôi phải để anh tiện hơn, tôi quen anh sao?"

Ồ, còn không biết xấu hổ nói gì mà để anh ta ra ngoài tiện hơn trước mặt cô.

"Cô…”
Bình Luận (0)
Comment