"Anh Tường đi giao dịch, không biết khi nào mới về, hay là cô vào đợi một lát đi."
Khí thế đều mạnh hơn anh Tường, Tống Trường Giang lập tức cung kính với Lục Thanh Nghiên hơn.
"Không cần, anh biết ông ta giao dịch ở đâu không?"
"Tôi biết."
Tống Trường Giang coi như là người anh Tường tin tưởng nhất, nếu không đã không bảo anh ta ở nhà canh giữ.
"Dẫn tôi đi."
Lục Thanh Nghiên ra lệnh cho Tống Trường Giang, tràn ngập khí thế cao cao tại thượng.
"Nhưng..."
Tống Trường Giang bắt đầu do dự, không có sự đồng ý của anh Tường, sao anh ta dám dẫn Lục Thanh Nghiên di.
Ánh mắt của Lục Thanh Nghiên lạnh như băng, Tống Trường Giang lập tức không do dự nữa:
"Chỗ anh Tường giao dịch hơi xa, cần đạp xe đạp."
"Trong sân nhà anh có xe đạp không?"
Có Lý Vệ Quốc và Tiêu Vệ Tinh ở đây, Lục Thanh Nghiên không thể lấy ra thứ mình cần, chỉ có thể mượn đồ của anh Tường.
"Có, còn hai chiếc xe."
Thường ngày trong sân đều để mấy chiếc xe đạp, vì tiện làm việc.
"Dẫn chúng tôi đi."
Tống Trường Giang tự mình đạp một chiếc, Chu Cảnh Diên chở Lục Thanh Nghiên.
Ba người đạp xe đến chỗ anh Tường giao dịch.
Sắc trời hoàn toàn tối lại, ở chỗ một cây cầu bỏ hoang không có người lui tới, anh Tường cầm một điếu thuốc lá trong tay.
Ở trước mặt ông ta, mấy thuộc hạ đang kiểm tra hàng hóa bị hỏng.
Đột nhiên có xe đạp đi tới gần, phát ra âm thanh vô cùng vang dội ở trong bóng đêm.
"Anh Tường, sao lại có người tới?" Đám thuộc hạ của anh Tường lộ ra vẻ hoảng loạn, không đi khuân hàng hóa nữa, vây quanh anh Tường.
"Nhanh chóng dọn đồ lên xe."
Gương mặt anh Tường âm trầm, ném điếu thuốc lá trong tay xuống, ra lệnh cho người của mình nhanh chóng khuân đồ lên.
Ông ta lựa chọn chỗ yên tĩnh vắng vẻ, bình thường sẽ không có người tới, đặc biệt còn muộn như vậy.
Sao hôm nay lại có người đạp xe tới đây?
"Anh Tường, hình như là Trường Giang."
Có người mắt sắc thấy được xe đạp càng ngày càng tới gần, phát hiện người đi xe đạp dẫn đầu là người của bọn họ.
Trong lòng anh Tường không còn thấp thỏm nữa: "Ai bảo cậu ta tới?"
"Không biết ạ."
Không có mệnh lệnh của anh Tường, sao Tống Trường Giang sẽ tìm tới, xe đạp đi theo sau anh ta là ai?
"Em nhìn thấy anh Tường, chúng ta cẩn thận một chút."
Ngồi ở ghế sau, Lục Thanh Nghiên hạ giọng nói với Chu Cảnh Diên.
Ánh mắt của Chu Cảnh Diên sắc bén trong đêm, nhìn về phía anh Tường đứng ở đầu cầu.
Tống Trường Giang xuống khỏi xe đạp, chạy nhanh về phía anh Tường.
Không đợi anh ta nói chuyện, anh Tường đã tát mạnh một cái: "Tôi đã nói gì hả?"
Tống Trường Giang che mặt, có chút ấm ức:
"Anh Tường, là có người có chuyện quan trọng muốn tìm anh, cô ấy còn nói nếu chậm trễ, nhỡ đâu xảy ra chuyện em không thể chịu trách nhiệm được."
"Tìm tôi?"
Ánh mắt anh Tường nhìn lướt qua Tống Trường Giang, nhìn về phía hai người xuống xe.
Sắc trời quá tối, tuy có đèn pin chiếu nhưng vẫn không thể chiếu rõ người đến là ai.
Mơ hồ nhìn ra được là một đôi nam nữ, khí thế rất mạnh, cho dù ở trong bóng đêm cũng không thể che giấu.
Bóng dáng rất xa lạ, anh Tường tự nhận có chút thiên phú trong việc Hai bóng dáng dần lộ ra gương mặt, khiến anh Tường và người phía sau ông ta nhìn mấy lần.
Không nghĩ tới vậy mà là đôi nam nữ xuất sắc như vậy, tối muộn bọn họ muốn làm gì?
"Hai người là ai?"
Không biết vì sao khi đối mặt với hai người, vậy mà anh Tường không nhịn được cảnh giác hơn, khí thế cũng thấp hơn một đoạn.
"Đàm Tường, tôi có mấy lời muốn nói riêng với ông."
Ánh mắt Lục Thanh Nghiên lạnh nhạt nhìn Đàm Tường.
Trên đường đi cô từng nói bóng nói gió một lát, từ miệng Tống Trường Giang biết được tên họ thật của anh Tường.
"Tôi không quen biết cô."
Đàm Tường híp mắt nhìn về phía Lục Thanh Nghiên, như muốn nhìn ra được gì đó.
"Tôi và Vương Hữu Thuận đến từ một nơi, như vậy ông còn muốn người khác nghe thấy cuộc nói chuyện của chúng ta nữa không?"
Lục Thanh Nghiên hạ giọng, nhếch miệng cười mỉa.
Đàm Tường vừa nghe thấy thế, vẻ mặt nghiêm trọng, do dự một lát bảo người của mình lui ra.
"Tôi chưa bao giờ gặp cô, sao tin tưởng cô được?"
Đàm Tường không phải là người nước R, ông ta là bị thu mua, vì nước R mà làm chuyện xấu nhiều năm.
Lục Thanh Nghiên hơi nhếch miệng, nhỏ giọng nói một câu ngôn ngữ nước R.
Tuy Đàm Tường nghe không hiểu, nhưng biết đây là ngôn ngữ nước R.
Loại ngôn ngữ này trừ phi là người nước R, nếu không tuyệt đối không có người biết.