Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 374

Lục Thanh Nghiên dậy khỏi ghế nói: "Đúng vậy thím, thím tới là?"

"Thanh Nghiên, thím tới có việc cầu xin cháu, rượu nho trong tiệc rượu của cháu lần trước còn không?"

Lâm Hồng Hoa cười nhìn về phía Lục Thanh Nghiên, có chút ngượng ngùng mở miệng.

"Còn có một ít, thím cần ạ?"

Lục Thanh Nghiên gật đầu, trả lời Lâm Hồng Hoa.

Lần trước cô làm rượu nho còn thừa một ít, được cô cho vào không gian, cũng không chạm vào.

"Không phải là chú đội trưởng của cháu thèm sao, cũng ngượng ngùng mở miệng, cho nên thím tới hỏi cháu thử xem."

"Cháu lập tức đi lấy cho thím."

Lục Thanh Nghiên không nghĩ tới da mặt của đội trưởng Từ mỏng như vậy, thèm rượu cô ủ còn không dám mở miệng.

"Thím không lấy không rượu của cháu, trong này có trứng gà gà mái già nhà thím đẻ, cháu cầm lấy di."

Lâm Hồng Hoa đưa rổ cho Lục Thanh Nghiên.

"Thím..."

"Cháu không nhận, thím đâu thể không biết xấu hổ nhận rượu của cháu."

"Được rồi, vậy cháu nhận lấy ạ."

Lục Thanh Nghiên xách theo rổ đi tới nhà chính, nhân lúc không ai chú ý lấy rượu nho ra.

Còn thừa khoảng 1 cân, cô đưa hết cho Lâm Hồng Hoa.

Lâm Hồng Hoa cảm ơn Lục Thanh Nghiên, bảo mấy người chậm rãi làm đi, lúc này mới xách rổ rời đi.

Đêm chậm rãi tới gần, Lục Thanh Nghiên đứng trong sân, ngẩng đầu nhìn không trung tối tăm.

Mở cửa sân ra, cô nhấc chân đi ra ngoài.

Đi dọc theo đường đất đi về phía chuồng bò, bước đi của Lục Thanh Nghiên rất chậm, thực sự là vì cô còn hơi do dự.

Tất cả người thân của cô đều ở thời không khác, đột nhiên xuất hiện Nếu không phải người nọ có phản ứng kỳ lạ đối với cô, cô sẽ không lựa chọn tới kiểm tra vào tối muộn như thế.

Chuồng bò vô cùng yên tĩnh, cũng không có chút ánh sáng nào.

Lục Thanh Nghiên dừng bước lại, đứng trước chuồng bò lẳng lặng nhìn.

Có nên gõ cửa hay không, có nên hỏi một câu hay không?

"Khụ khu..."

Trong phòng vang lên tiếng ho khan, ngay sau đó cô nghe thấy người đàn ông trung niên tương tự chú ba của cô mở miệng.

"Cha, cha có muốn uống nước hay không?"

"Cha không sao, không cần lo lắng."

Giọng nói già nua truyền tới, rất nhanh trong phòng yên tĩnh lại lần nữa.

"Cha, đồng chí nữ kia thực sự rất giống Thanh Uyển."

Một lát sau, trong phòng truyền tới giọng người đàn ông trung niên lần nữa, cảm khái còn đau thương.

"Chí Hòa, cha biết con đau khổ."

"Cha, con không nhắc tới nữa, cha cũng đừng đau khổ."

Trong phòng lại có tiếng ho khan, cùng với giọng nói tự trách của người đàn ông trung niên.

"Buổi sáng con thấy khi cô bé ấy nhìn thấy con, cũng lộ ra biểu cảm khiếp sợ, cha nói xem buổi tối cô bé đó có tới không?"

"Tốt nhất là đừng tới, tình hình của chúng ta như vậy, liên lụy tới người khác thì không tốt."

Giọng nói già nua tạm dừng một lát, nhẹ nhàng thở dài.

Lục Thanh Nghiên tiến lên trước, giơ tay gõ cửa.

Bên trong cánh cửa không có người trả lời, nhưng có người nhanh chóng tới mở cửa.

"Thanh Uyển..."

Trong bóng đêm người đàn ông trung niên chỉ thấy được hình dáng mơ hồ, chắc chắn là đồng chí nữ buổi sáng, không nhịn được gọi một tiếng.

"Xin lỗi, là bác nhận nhầm người."

"Không sao, buổi sáng cháu cũng nhận nhầm bác thành một trưởng bối của cháu." Lục Thanh Nghiên đứng ở ngoài cửa, nhỏ giọng mở miệng.

"Cháu có muốn đi vào ngồi một lát không?"

Chần chừ một lát, người đàn ông trung niên mời Lục Thanh Nghiên đi vào, tránh cho ở bên ngoài bị người ta thấy được, sẽ không tốt đối với cô.

"Được ạ."

Vừa vặn Lục Thanh Nghiên có rất nhiều lời muốn hỏi, cầm đèn pin đi vào chuồng bò.

Chuồng bò rất hẹp, bên trong ngoại trừ hai cái giường tồi tàn, một nồi hai bát thì không còn gì khác.

Trong không gian còn có mùi phân trâu phân bò phân dê nhàn nhạt.

Một ông cụ tóc hoa râm nằm trên giường, trên người đắp chăn bông thô cứng đã biến thành màu đen.

Lục Thanh Nghiên mới đi vào, ông cụ giãy giụa ngồi dậy, đôi mắt vẩn đục lại lộ ra tia sáng nhìn về phía cô, chỉ trong nháy mắt đỏ mắt.

"Giống, thực sự rất giống!"

"Ông à, cháu rất giống người nhà của ông ạ?"

Lục Thanh Nghiên đứng trước mặt ông cụ, dịu dàng hỏi ông ấy.

Người đàn ông trung niên tiến lên đỡ ông cụ, để ông ấy có thể dựa vào vách tường.

Ông cụ ho khan một tiếng, lúc này mới gật đầu: "Giống cháu gái của ông Lục Thanh Uyển, đáng tiếc con bé không còn nữa."

"Lục Thanh Uyển? Các ông cũng họ Lục ư?"

Lời nói của ông cụ khiến Lục Thanh Nghiên kinh ngạc.
Bình Luận (0)
Comment