Lục Thanh Thần nghe thấy tên Lục Thanh Nghiên, đồng tử hơi co rút lại, đôi mắt đẹp cũng nheo lại.
Vừa rồi sắc trời quá tối, anh ta ở trên vách tường không thấy rõ được diện mạo của Lục Thanh Nghiên.
Lúc này lại nhìn kỹ, mới phát hiện cô có bảy phần tương tự em họ Lục Thanh Uyển.
"Thanh Nghiên? Cô là người Lục gia ư? Không, tôi chưa bao giờ gặp cô."
Giọng nói của Lục Thanh Thần không dám tin: "Vì sao cô lại giống Thanh Uyển như vậy?"
"Có lẽ là tôi có quan hệ huyết thống với các anh, cho nên mới giống như vậy."
Lục Thanh Nghiên mỉm cười, so với Lục Thanh Thần căng thẳng, cô thả lỏng hơn nhiều, đến lúc này còn có tâm trạng đùa giỡn.
"Không... Không có khả năng."
Lục gia có người nào, Lục Thanh Thần biết rất rõ, sao có thể đột nhiên xuất hiện một người thân xa lạ?
"Tôi là chắt gái của cụ cả anh."
Nhìn ra được khiếp sợ trong mắt Lục Thanh Thần, Lục Thanh Nghiên dứt khoát nói ra thân phận của mình.
"Cụ cả ư?"
Lục Thanh Thần ngây người: "Cô là chắt gái của cụ cả à?"
Anh ta từng nghe ông nội nói chuyện về cụ cả, nhiều năm trước cụ cả mất tích, hiện giờ lại đột nhiên xuất hiện một cháu gái, là thật hay giả?
"Cam đoan không giả."
"Tôi không tin, trừ phi cô để tôi xoa bóp."
Lục Thanh Thần là người có lòng cảnh giác cao, đương nhiên sẽ không chỉ dựa vào một câu của Lục Thanh Nghiên mà tin tưởng cô.
Sở dĩ Lục Vân Chương và Lục Chí Hòa dễ dàng tin tưởng Lục Thanh Nghiên như vậy, tuyệt đối không chỉ vì một số nguyên nhân.
Ngoại trừ diện mạo và tin tức thân phận, còn có một loại cảm giác, loại cảm giác này chỉ có với người thân, không phải là người nào cũng có thể giả mạo. "Xoa ư?"
Lục Thanh Nghiên nhìn Lục Thanh Thần y như nhìn sắc lang.
Lục Thanh Thần bị cô nhìn không được tự nhiên lắm: "Tôi không phải là người như cô nghĩ, cô đừng hiểu lầm tôi."
"Niết mặt sao?"
"Đúng vậy, tôi muốn nhìn xem cô có phải giả mạo hay không?"
Lục Thanh Thần sắp bị ánh mắt của Lục Thanh Nghiên đánh bại, suýt nữa thu hồi những lời mình mới nói.
Lục Thanh Nghiên suy tư mấy giây, chậm rãi dán sát gương mặt trắng nõn đến trước mặt anh ta:
"Chỉ một lát."
"Biết rồi, tôi không phải là lưu manh."
Lục Thanh Thần nâng tay lên niết mặt Lục Thanh Nghiên, còn nhẹ nhàng kéo một cái, trực tiếp niết đỏ da thịt trắng nõn của cô.
Lục Thanh Thần ngây người, rõ ràng là anh ta làm rất nhẹ, sao lại đỏ như vậy?
"Khụ khụ, em thực sự là em gái anh à?"
Biểu cảm của Lục Thanh Thần thay đổi, ánh mắt dịu dàng hơn nhiều, không ngừng nhìn Lục Thanh Nghiên, giống như là nhìn kiểu gì cũng thấy không đủ.
"Cam đoan không giả."
Lục Thanh Nghiên giơ tay chạm vào gương mặt, làn da của cô nộn, vừa chạm vào là dễ bị đỏ.
"Em gái, là anh trai ra tay hơi nặng, em đừng tức giận, sau này anh sẽ không bao giờ như vậy nữa."
Chắc chắn người trước mặt không phải giả, thái độ của Lục Thanh Thần lập tức thay đổi, vẻ mặt lấy lòng.
Thực ra có thể được ông nội Lục Vân Chương tán thành, bảo cô tới nơi này, Lục Thanh Thần không nên hoài nghi gì.
Nhưng anh ta vẫn phải kiểm tra, thực sự là vì thân phận của Lục Thanh Nghiên quá dọa người.
Cụ cả, là nhân vật phong vân của Lục gia trước đây.
Nhiều năm trước biến mất không có tung tích, đột nhiên xuất hiện một chắt gái của cụ cả, đương nhiên là anh ta phải kiểm tra mới có thể thả lỏng cảnh giác. Thực sự là Lục gia không chịu nổi phản bội, Lục gia hiện giờ giống như bị người ta nướng trên giá, sẽ bị người ta một ngụm nuốt vào bất cứ lúc nào.
Lục Thanh Thần không thể lấy Lục gia ra để nói giỡn.
Anh trai ư?
Lục Thanh Nghiên nâng mắt nhìn về phía Lục Thanh Thần dịu dàng lấy lòng, khóe miệng hơi giật giật.
Thực sự tính tuổi, cô hơn Lục Thanh Thần mấy tuổi, là chị anh ta!
Được rồi, hiện giờ mình chỉ mười tám mười chín tuổi, đúng là ít tuổi hơn Lục Thanh Thần, làm em là đương nhiên.
"Em gái, là ông nội bảo em tới sao? Sao ông và chú có thể như vậy?"
Gương mặt Lục Thanh Thần âm trầm, rất bất mãn cách làm của Lục Vân Chương và Lục Chí Hòa.
Em gái bảo bối như vậy, sao có thể để cô mạo hiểm?
"Là em tự mình muốn tới, không liên quan tới ông nội."
Lục Thanh Nghiên giải thích thay Lục Vân Chương, không để Lục Thanh Thần hiểu lầm.
"Em gái, nghe anh trai nói, em nhanh trở về đi."
"Em không quay về."