Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến Khóc

Chương 402

Nhưng Thẩm Lâm là người ngoài, nếu anh ta dám ra mặt, xảy ra chuyện không phải vợ chồng Tôn Chiêu Đệ, mà là anh ta.

Chuyện này cô và Thẩm Lâm đầu không thích hợp nhúng tay, người có thể giải quyết vấn đề chỉ có Thẩm Nguyệt.

Bọn họ chỉ có thể đứng phía sau Thẩm Nguyệt, khi cần giúp đỡ mới có thể ra tay.

"Thẩm Lâm, cảm ơn anh, chuyện này tôi có thể tự mình xử lý."

Thẩm Nguyệt vô cùng cảm kích Thẩm Lâm muốn giúp đỡ mình, cũng cảm ơn mấy năm nay anh ta luôn chăm sóc.

Thẩm Lâm nắm chặt que gỗ trong tay, không còn xúc động nữa.

Thẩm Nguyệt tiến lên cầm que gỗ trong tay anh ta, ánh mắt trở nên kiên định, đi nhanh vào nhà.

Vừa vặn vào lúc này, Tôn Chiêu Đệ và Thẩm Thụ An tiễn một người phụ nữ trung niên lùn gầy đi ra.

Người phụ nữ trung niên nhìn thấy Thẩm Nguyệt đang định tươi cười nói chuyện, thì thấy Thẩm Nguyệt cầm que gỗ dáng vẻ hùng hổ, nhìn vô cùng đáng sợ.

"Thẩm Nguyệt, mày muốn làm gì?"

Sắc mặt Tôn Chiêu Đệ khó coi, không để con riêng của chồng vào mắt.

Hai người đấu trí đấu dũng nhiều năm, Thẩm Nguyệt hung dữ một chút, một chữ hiếu lập tức đè chết cô ấy, cô ấy có thể làm gì?

"Thẩm Nguyệt!"

Biểu cảm của Thẩm Thụ An nghiêm túc, bất mãn quát lớn Thẩm Nguyệt.

"Thẩm Nguyệt, còn không mau tới đây gặp mẹ chồng tương lai của mày."

Tôn Chiêu Đệ ngoài cười nhưng trong không cười, trong mắt là vui sướng khi người khác gặp họa.

Đợi bà ta gả con nhóc chết tiệt này đi, sau này trong nhà bà ta có thể xưng vương xưng bá.

"Mẹ chồng tương lai ư?" Thẩm Nguyệt hơi nhếch miệng, tươi cười lạnh như băng.

Cô ấy nhìn lu nước trong sân, chậm rãi đi qua.

Lục Thanh Nghiên và Thẩm Lâm đứng ở cửa, tầm mắt nhìn theo Thẩm Nguyệt.

Que gỗ nâng lên, dùng sức vung một cái lu nước trực tiếp bị đập nát.

SAI"

Tôn Chiêu Đệ phát ra tiếng kêu bén nhọn, trong thê lương còn có chút không dám tin.

Đồng tử của Thẩm Thụ An co rụt lại, bị Thẩm Nguyệt như vậy dọa sợ.

Người phụ nữ đứng bên cạnh Tôn Chiêu Đệ cũng lộ ra biểu cảm hoảng sợ.

Sao con dâu tương lai không dịu dàng hiển huệ như Tôn Chiêu Đệ nói như vậy?

"Lu nước của tao, một cái phải mấy tệ đấy."

Tôn Chiêu Đệ chạy về phía lu nước bị đập nát: "Thẩm Thụ An, ông nhìn xem con gái ông làm chuyện tốt gì kìa."

"Thẩm Nguyệt, ông đây đánh chết mày."

Thẩm Thụ An giơ tay lên, lao về phía Thẩm Nguyệt.

Thẩm Lâm thấy thế vội tiến lên nắm lấy tay Thẩm Thụ An: "Chú Thẩm, giữa trưa bọn chú mới đánh Thẩm Nguyệt bị thương xong, buổi chiều còn muốn đánh người à?"

Thẩm Thụ An muốn rút tay mình về, bất đắc dĩ Thẩm Lâm càng không buông.

Tạm thời không có chuyện cần cô giúp, Lục Thanh Nghiên đứng ở cửa, phía sau dần có người vây quanh.

Nơi có náo nhiệt, bình thường không thể thiếu mấy thím mấy bác gái.

"Xảy ra chuyện gì thế?"

Mấy thím mấy bác gái còn chưa biết tình hình nhìn bên trong.

Lục Thanh Nghiên hơi nhếch miệng, đến lượt cô biểu diễn rồi.

"Bác gái, các bác không biết đâu, người Thẩm gia đáng ghét cỡ nào..."

Lục Thanh Nghiên thêm mắm thêm muối nói chuyện Thẩm gia, chỉ mấy câu ít ỏi đã khiến mọi người vây xem bất bình thay Thẩm Nguyệt.

Lục Thanh Nghiên càng nói càng hăng say.

"1iá đánn đúng là auá đáng" "Sớm đã biết Tôn Chiêu Đệ không phải loại người tốt đẹp gì, không nghĩ tới sẽ đáng ghét như vậy."

"Thẩm Thụ An cũng không phải loại người tốt đẹp gì, có mẹ kế thì có cha kế."

Mỗi người một câu, suýt nữa nhấn chìm người Thẩm gia.

Thẩm Nguyệt nghe mọi người đều đứng về phía cô ấy, thì nhìn về phía cửa, lại nhìn Lục Thanh Nghiên nói xấu Tôn Chiêu Đệ vì cô ấy.

Thẩm Nguyệt nén cười, nỗ lực khiến mình thoạt nhìn rất phẫn nộ rất bi thương.

Đập lu nước xong, cô ấy lại đi tới ổ gà trong sân.

Thường ngày con gà này là em trai cô ấy cho ăn, hai con trai của Tôn Chiêu Đệ chỉ biết chơi mỗi ngày.

Không màng Tôn Chiêu Đệ uy hiếp, Thẩm Nguyệt nắm lấy một con gà, trực tiếp bẻ gãy cổ.

"A, gà cưng của tao!"

Tôn Chiêu Đệ lại phát ra tiếng kêu thê lương lần nữa.

Thẩm Thụ An giận không thể làm gì, Thẩm Lâm vẫn luôn kéo tay ông ta không buông.

Giết hai con gà xong, Thẩm Nguyệt lướt qua Tôn Chiêu Đệ, đi vào trong phòng.

Bình nước duy nhất trong nhà bị cô ấy lấy ra, giơ cao lên không trung.

"Thẩm Nguyệt, mày dám?"

Tôn Chiêu Đệ sợ tới mức sắc mặt thay đổi.

Một bình nước có giá không rẻ, nếu như bị đập thì phải làm sao bây giờ?

Thẩm Nguyệt cười quỷ dị, nhẹ buông tay, bình nước rơi xuống đất vỡ thành vô số mảnh.
Bình Luận (0)
Comment