"Đúng vậy, ông ta đúng là có thể biết trước được nhiều chuyện."
Ba người đều không nghĩ tới, Lục gia và Phó gia có chung kẻ thù.
"Ngài biết mục đích của ông ta không? Còn có manh mối khác không?"
Lục Thanh Nghiên dò hỏi lần nữa.
Manh mối bên Lục gia quá ít, chỉ biết người này mặc áo choàng đen, làn da trắng bệch như bị bệnh, còn có bản lĩnh thông thiên biết trước, còn lại thì không biết.
"Có lẽ ông ta đang tìm đồ gia truyền của Phó gia, ông ta đối phó Lục gia có khả năng cũng vì chuyện này."
"Đồ gia truyền ư? Là viên... Đá thời không kia ư?"
Lục Thanh Nghiên lập tức nghĩ tới đá thời không, có lẽ chỉ có vật thần bí này mới khiến người đứng phía sau mơ ước.
"Đá thời không?"
Phó Minh Trạch sửng sốt, dường như chưa kịp phản ứng đá thời không mà Lục Thanh Nghiên nói là gì.
"Ngài không biết ư?"
Lục Thanh Nghiên cũng sửng sốt như Phó Minh Trạch, vì sao Phó Minh Trạch lại có dáng vẻ mờ mịt đối với đá thời không của Phó gia.
Phó Minh Trạch lắc đầu, ông ấy chưa từng nghe nói tới đá thời không, chỉ biết đồ gia truyền của Phó gia là một cục đá màu đen hình thoi, thực sự không có gì lạ, nhưng được tiền bối của ông ấy coi là trân bảo.
Lúc trước Phó gia xảy ra chuyện, cha ông ấy bảo ông ấy mang theo cục đá này rời đi trước, sau này cục đá này được ông ấy đưa cho vợ.
"Vì sao cô lại gọi là đá thời không?"
Lạc Thải Vi đứng phía sau Phó Minh Trạch tò mò hỏi.
Bà ấy không biết đá thời không là gì, chỉ cảm thấy cái tên này hơi mới lạ.
Lục Thanh Nghiên nhất thời nghẹn lời, không biết nên giải thích từ đâu.
"Không có gì, chỉ là tùy ý đặt tên cho nó mà thôi."
Cuối cùng cô vẫn không nói chuyện xuyên qua kỳ lạ ra. "Vậy cục đá kia ở trên người con sao?"
Phó Minh Trạch dịu dàng hỏi Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên gật đầu, lấy đá thời không trong túi ra: "Đây là chồng cháu cho cháu."
"Cất đi, đừng để bất cứ kẻ nào thấy được."
Phó Minh Trạch nhắc nhở cô, sợ cục đá này bị kẻ thù phát hiện, đưa tới phiền phức không cần thiết.
Người nọ vẫn luôn cho rằng cục đá ở trên người ông ấy, sở dĩ lần này tới tìm con ông ấy cũng là đang thử, cũng may con dâu ông ấy thông minh.
"Ngài yên tâm, cháu sẽ đặt ở một nơi an toàn, người nào cũng không tìm thấy được."
Lục Thanh Nghiên cất đá thời không xong, lúc này mới nói.
"Cục đá này rất nguy hiểm, con ngàn vạn ngàn vạn lần đừng để lộ ra."
"Cháu biết."
Lục Thanh Nghiên biết lo lắng của Phó Minh Trạch, nếu đây không phải là đồ gia truyền của Phó gia, có lẽ ông ấy sẽ giống như Chu Cảnh Diên, bảo cô ném đi.
"Cha cần phải trở về, nếu có việc nhất định phải tới tìm cha."
Vẻ mặt Phó Minh Trạch mệt mỏi, gương mặt tái nhợt, lại ho khan mấy tiếng.
"Vâng."
Tiễn Phó Minh Trạch ra cửa, Lục Thanh Nghiên nhìn ông ấy và Lạc Thải Vi đi xa.
Một phút sau, có người đưa Dư Hiểu Du và Tống Cường đi.
Lục Thanh Nghiên đứng tại chỗ phát ngốc, tay trái vuốt ve ngón giữa tay phải, chỗ đó là không gian của cô.
Không nghĩ tới, ở thời không này Lục gia và Phó gia lại có chung kẻ thù.
Sao người nọ biết được sự tồn tại của đá thời không và không gian?
Chuyện bên tỉnh Z giải quyết xong, Lục Thanh Nghiên không rời đi trước tiên.
Cô đến căn nhà Phó Minh Trạch đưa cho cô chìa khóa.
Nhà ở không rộng lắm, nhưng rất sạch sẽ, bên trong có đầy đủ mọi thứ. Lục Thanh Nghiên lập tức tiến vào không gian, đi đến phòng làm việc ở nhà gỗ.
Gian phòng làm việc này rất rộng, ngoại trừ sách cô đọc thường ngày, còn có rất nhiều sách y Lục gia kiếm được.
Cơ thể Phó Minh Trạch không lý tưởng lắm, Lục Thanh Nghiên cần nghĩ cách nghiên cứu chế tạo thuốc nhằm chữa trị cho ông ấy.
Vừa lật sách y cô vừa ghi chép lại, lông mày hơi nhíu chặt.
Một ngày sau, Lục Thanh Nghiên có phương án trị liệu.
Đi ra khỏi nhà gỗ đi đến ruộng thuốc, cô hái không ít dược liệu cần, trong đó có không ít dược liệu sang quý.
Những dược liệu này, cô thêm rất nhiều nước giếng trong không gian vào.
Tuy nước giếng trong không gian không có hiệu quả chữa trị đặc biệt thần kỳ, nhưng có tác dụng rất lớn đối với cơ thể chịu tổn hại của Phó Minh Trạch.