"Cô rất đặc biệt, lần đầu tiên tôi gặp cô đã cảm nhận được."
Tạ Thiệu hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng lời nói tràn ngập ẩn ý.
Lục Thanh Nghiên cau mày, không trả lời Tạ Thiệu.
"Trên người của cô có khả năng có thứ tôi cần, cho nên tôi mới muốn dẫn cô rời đi."
Tạ Thiệu cười mở miệng.
"Bởi vì mấy thứ này, ông hại nhiều người mất mạng như thế ư?"
Hai tay đặt bên sườn của Lục Thanh Nghiên nắm chặt, nghiến chặt răng.
"Đúng vậy, ai bảo bọn họ không cho tôi, cho nên tôi mới không buông tha cho bọn họ."
Tạ Thiệu cười không thèm để ý, giống như sinh mệnh chỉ là con kiến trong mắt ông ta.
"Súc sinh!"
Lục Thanh Nghiên không nhịn được mắng ra.
Nhiều tính mạng như vậy, vậy mà nhẹ nhàng trong mắt ông ta như thế, dường như đó không phải là sinh mệnh.
"Cứ mắng chửi đi."
Tạ Thiệu nhìn ra bên ngoài: "Tới nơi của tôi rồi, chúng ta rời thuyền đi."
Sau khi nói xong, ông ta đứng dậy trước một bước, đi ra bên ngoài.
Lục Thanh Nghiên không muốn đi xuống, mãi đến khi mấy người đàn ông đi từ ngoài vào, cưỡng chế mời cô đi ra ngoài.
Lọt vào tầm mắt cô là một đảo nhỏ không biết tên, vậy mà trên đảo nhỏ này được người ta xây dựng thành nhiều căn phòng.
Lục Thanh Nghiên không lộ ra bất cứ ánh mắt kinh ngạc nào, vô cùng bình tĩnh đi vào đảo nhỏ.
Giống như phạm nhân tạm giam, Lục Thanh Nghiên bị người ta dẫn đến một căn phòng trống trải, cửa phòng bị người ta khóa từ bên ngoài.
Suốt 5 ngày cô đều không gặp Tạ Thiệu, vẫn luôn ở trong căn phòng nhỏ trên đảo.
Cô không đoán ra rốt cuộc Tạ Thiệu muốn làm gì, nếu muốn đạt được thứ gì đó từ người cô thì có thể hỏi thẳng cô, vì sao vẫn luôn nhốt cô lại? "Chủ nhân, nếu người kia cố chấp muốn đá thời không, cô có thể giao tôi ra."
Trong không gian, Tiểu Thất mở miệng.
"Mi không thể ra khỏi đá thời không, sao có thể giao mi ra được?"
Lục Thanh Nghiên không để lời nói của Tiểu Thất ở trong lòng, nhưng hiếm khi mở miệng đùa giỡn nó.
"Tiểu Thất có thể đi ra ngoài."
Tiểu Thất nhẹ giọng mở miệng, đột nhiên ở trong không gian tỏa ra tia sáng, thực sự ra khỏi đá thời không.
Tia sáng kia dừng ở giữa không trung, cuối cùng biến thành cục đá màu đen.
"Mi có thể ra ngoài ư?"
Lục Thanh Nghiên lấy Tiểu Thất ra khỏi không gian, lật xem trên dưới.
"Tôi cũng mới phát hiện là mình có thể ra mà thôi."
Tiểu Thất bị đánh giá như vậy hơi thẹn thùng, chậm rãi tỏa ra tia sáng.
"Nếu mi có thể đi ra, vậy rời đi đi."
"Không, tôi muốn giúp chủ nhân."
Tiểu Thất kiên quyết nói, giọng nói chậm rãi nhỏ đỉ:
"Trước đây Tiểu Thất bị đầu não khống chế, không làm chuyện gì tốt, lần này coi như lương tâm của Tiểu Thất trỗi dậy, để tôi giúp chủ nhân đi."
Nó ra ngoài chắc chắn sẽ bị đầu não phát hiện, đến lúc đó không bao giờ có thể ở lại nơi này.
Nó muốn khi rời đi có thể làm chuyện tốt, cho dù sau này nó lại trở thành một hệ thống xấu xa không có tình cảm, bị đầu não khống chế.
"Mi không giúp được ta."
Lục Thanh Nghiên trực tiếp từ chối đề nghị của Tiểu Thất.
"Tôi có thể, không phải là người nọ muốn đá thời không sao? Cô có thể coi tôi như đá thời không giao ra."
Tiểu Thất vội vàng nói.
Lục Thanh Nghiên không nói nữa, bởi vì cô nghe thấy bên ngoài có động tĩnh.
Tạ Thiệu biến mất 5 ngày lại xuất hiện trong phòng lần nữa, trên mặt vẫn là tươi cười khiến người ta sởn tóc gáy.
Lục Thanh Nghiên không để ý tới anh ta, an tĩnh ngồi trên ghế. "Đồ của Lục gia ở trên người cô đúng không?"
Lần này Tạ Thiệu không lòng vòng, dứt khoát hỏi ra.
"Tôi không biết ông đang nói gì, tôi cũng không biết đồ của Lục gia là gì"
Đôi mắt của Lục Thanh Nghiên hơi lóe sáng, không biết Tạ Thiệu thực sự phát hiện ra, hay là cố ý lừa cô.
Nhẫn không gian của Tạ Thiệu thực sự ở trên người cô, nhưng người Lục gia không biết, sao người này có thể biết?
"Cô bé, cô không lừa được tôi, biết không?"
Lúc này Tạ Thiệu không cười, lạnh nhạt nhìn Lục Thanh Nghiên.
Ông ta giơ tay phải lên, vén ống tay áo tay phải, trên cổ tay lộ ra vòng tay màu đỏ như máu.
"Lục gia và Phó gia còn có Tạ gia tôi đạt được dị bảo từ mấy trăm năm trước, hai nhà các cô đạt được thứ gì tôi không biết, nhưng Tạ gia chúng tôi nhận được dị bảo là có thể nhìn thấu quá khứ tương lai của người khác."