"Ông có thể thử xem."
Giọng nói lạnh như băng của Chu Cảnh Diên vang lên, bắn một phát súng về phía Tạ Thiệu.
Tạ Thiệu không hề né tránh, cười nhìn về phía hai người.
Khi viên đạn cách Tạ Thiệu chỉ mấy mét thì bắn lên thủy tinh, không tạo ra bất cứ thương tổn gì đối với Tạ Thiệu.
"Cậu cho rằng tôi sẽ để hai người có cơ hội thương tổn tôi ư?"
Tạ Thiệu cười ha ha, lắc đầu châm chọc hai người ngây thơ.
Ông ta rất yêu tính mạng, cho dù hai người không có lực uy hiếp gì ở dưới cái nhìn của ông ta.
Đảo nhỏ của ông ta được ông ta tìm người cải tạo, thủy tinh này là ông ta đặc biệt bỏ giá cao mua từ nước ngoài về, hôm nay thực sự có tác dụng.
Tiểu Thất va lên thủy tỉnh: "Người xấu, người xấu."
"Còn có thể nói chuyện ư?"
Tạ Thiệu nhìn chằm chằm Tiểu Thất vẫn luôn va chạm thủy tỉnh, lộ ra tươi cười nhất định phải có được.
"Tiểu Thất, trở về."
Lục Thanh Nghiên gọi Tiểu Thất một tiếng.
Tiểu Thất dừng va chạm thủy tỉnh, lập tức bay về phía Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên cho Tiểu Thất vào trong túi, lạnh lùng nhìn về phía Tạ Thiệu, lộ ra tươi cười hàm ý sâu xa.
"Cô đang cười cái gì?"
Tạ Thiệu không rõ đến lúc này Lục Thanh Nghiên còn cười như vậy, tươi cười này khiến ông ta cảm thấy không thích hợp.
Không, đây là địa bàn của ông ta, hai người này không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay ông ta.
"Chu Cảnh Diên..."
Lục Thanh Nghiên dán sát vào tai Chu Cảnh Diên, nhỏ giọng nói chuyện.
Chu Cảnh Diên ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Thiệu, nhếch miệng cười: "Được, em muốn làm gì đều được." Tạ Thiệu nhìn chằm chằm hai người, không nghe thấy được lời nói của bọn họ, chuyện này khiến ông ta vô cùng khó chịu.
"Tôi khuyên hai người ngoan ngoãn giao đồ ra, nếu không đừng mơ còn sống rời khỏi đây, người thân của hai người tôi cũng nhất định tìm người giết chết."
Tạ Thiệu trầm giọng uy hiếp, trong lòng càng ngày càng hoảng, luôn cảm thấy dường như sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Ông ta muốn dùng vòng tay trên cổ tay mình nhìn ra gì đó, nhưng đều không nhìn ra được, chuyện này khiến ông ta rất bực bội, rất loạn.
Mọi chuyện như phát triển theo hướng mà ông ta không muốn thấy!
"Chỉ sợ ông không có cơ hội này."
Lục Thanh Nghiên cười vô cùng xinh đẹp, trong tay đột nhiên xuất hiện một quả bom.
"Gô...
Nhìn thấy tay Lục Thanh Nghiên đột nhiên xuất hiện một quả bom, Tạ Thiệu vội vàng còn điên cuồng dò hỏi:
"Cô đây là thứ gì?"
"Không phải là ông muốn biết dị bảo của Lục gia là gì ư? Là thứ này!"
"Thứ tốt, đúng là thứ tốt."
Đôi mắt của Tạ Thiệu đỏ bừng lên, cuối cùng mặc kệ thứ khác, ấn chốt mở, thủy tỉnh trước mặt ông ta biến mất không thấy.
Ông ta tiến về phía Lục Thanh Nghiên, vươn tay: "Cho tôi, tất cả đều cho tôi."
"Muốn ư? Ông xứng sao?"
Chu Cảnh Diên giơ súng bắn về phía tay vươn ra của Tạ Thiệu.
Tạ Thiệu mạo hiểm né tránh, mu bàn tay bị viên đạn cứa qua, máu tươi lập tức chảy ra ngoài.
Ông ta không để ý tới miệng vết thương, một lòng chỉ muốn đạt được dị bảo của Lục gia.
Dị bảo có thể biến ra được đồ, thần kỳ hơn đồ của Tạ gia nhiều.
"Đừng tới đây."
Giơ bom trong tay lên, Lục Thanh Nghiên lạnh giọng quát Tạ Thiệu.
"Tôi không tin cô dám kéo kíp nổ, nếu tôi chết, hai người cũng phải chôn cùng tôi." Nghiên trong lòng, vẫn nhanh chóng tiến lên.
Lục Thanh Nghiên cười lắc đầu:
"Quên nói cho ông, dị bảo của Lục gia tôi còn có thể di chuyển chúng tôi đến một không gian khác, cho nên ông chết chúng tôi sẽ không chết."
Hôm nay cô cần phải giải quyết người uy hiếp Lục gia và Phó gia nhiều năm, tuyệt đối không thể tha cho ông ta!
Bom trong tay bị Lục Thanh Nghiên ném xuống đất, trong lòng bàn tay cô lại xuất hiện một cái nút, một khi cô ấn xuống, cả đại sảnh sẽ bị nổ bay.
"Không, không có khả năng, tôi không tỉn."
Đồng tử của Tạ Thiệu co rụt lại, lần đầu tiên trong mắt xuất hiện sợ hãi.